Gã ta có sai không?Đương nhiên là không!Cho dù tiều tụy, cho dù phải chịu khổ, trong lòng Vương Diệu Quang cũng không có một chút nào cảm thấy mình đã làm chuyện gì không thể tha thứ.
Gã ta chỉ cảm thấy vận khí mình không tốt, Lâm Lạc không biết điều, ba mẹ động tác quá chậm……Đến nỗi hai ông bà già bị gã đâm chết kia?Hừ, chỉ có thể nói bọn họ trời sinh xúi quẩy, cố tình hai người này lại là giáo viên cao trung, làm hại chuyện này bị làm ầm lên, bằng không sao phiên tòa sơ thẩm lại có thể có kết quả như vậy?Mà gã cũng đã có thể sớm quay lại những ngày tháng trái ôm phải ấp, tiêu sái tiêu tiền.
Là đứa con trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ Vương Diệu Quang đã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chỉ cần nhíu mày một cái là khiến ông bà nội rồi ông bà ngoại cùng nhau hỏi han ân cần.
Việc của ba mẹ Lâm Lạc không phải lần đầu tiên Vương Diệu Quang “Phạm sai lầm”, chỉ là những lần trước không nghiêm trọng như vậy, toàn bộ đều dùng tiền để làm chìm sự việc xuống.
Lần này vì việc của ba mẹ Lâm Lạc mà khiến gã phải tao ngộ khốn cảnh nhất từ trước tới nay.
Cho nên hơn nửa năm ở trong trại tạm giam, ăn không ngon, ngủ không yên, những ngày tháng làm gì đều không được khiến tính tình Vương Diệu Quang càng thêm táo bạo, càng thêm căm hận ba Lâm mẹ Lâm, ngay cả Lâm Lạc không biết điều cũng thành đối tượng nguyền rủa của Vương Diệu Quang.
Lần mở phiên sơ thẩm gã có nhìn qua Lâm Lạc, cho dù khi đó vẻ mặt Lâm Lạc tiều tụy thương tâm nhưng cũng không che giấu được dung mạo mỹ nhân, thậm chí vẻ mặt tiều tụy còn làm cho người ta cảm thấy càng thêm xao động.
Chờ đến khi gã được ra ngoài, nhất định phải…… Hắc hắc.
Trong lòng Vương Diệu Quang suy nghĩ như vậy, nhưng gã lại biết lúc này mình phải giả vờ sám hối cùng đáng thương.
Nhưng mà……Vì sao gã lại nói ra những suy nghĩ trong lòng mình thế này?Cả phiên tòa đều yên tĩnh, chỉ có một mình Vương Diệu Quang đang rít gào.
Mọi người, trừ bỏ Lâm Lạc, trên mặt đều là mười phần khiếp sợ, bọn họ chưa từng gặp người nào mà lại kiêu ngạo đến thế.
Nhưng khiếp sợ qua đi, có những người trở nên phẫn nộ, còn có người lại cảm thấy hoảng loạn.
“Không phải, không phải, con trai tôi đang nói linh tinh, nó, là do nó bị dọa thôi!”Mẹ Vương bất chấp trường hợp, nói ra những lời mà ngay cả bản thân mình cũng không tin được.
“Nó còn nhỏ, cái gì cũng không biết!”Mọi người: “……?”Một thằng con trai 29 tuổi rồi mà còn nhỏ, vậy chẳng phải bọn họ cũng vẫn còn trẻ hả?Ngay cả luật sư đã nhận một số tiền lớn để biện hộ cho Vương Diệu Quang cũng vẻ mặt tro tàn, anh ta hành nghề nhiều năm, từng gặp không ít những kẻ kỳ ba, nhưng mà ngu như vậy, tự tìm đường chết như vậy thật đúng là lần đầu tiên mới gặp.
Án này còn cãi thế nào được nữa?Nên làm gì đây, thôi, bỏ đi!Trước mắt bao người, Vương Diệu Quang không chỉ không