Đương nhiên, hiện tại Lâm Lạc chỉ là mai phục hạt giống, còn cô ngay ngày hôm sau đã đi siêu thị mua một đống đồ vật, sau đó chậm rì rì đi về thôn Chu gia.
Chỉ là trước khi vào cửa, lại cảm nhận được một hơi thở nhỏ yếu khác.
“Lạc Lạc!”Hai ngày không gặp, trên mặt Vân Thư lộ ra một nụ cười thật tươi, tuy rằng hiện tại hình tượng của anh thực sự có chút khó coi.
Tóc tai rối loạn, mặt mũi bẩn thỉu, quần áo cũng thế, mà trên tay anh đang ôm một vật nhỏ đen như mực.
Tiểu gia hỏa này rất là “Hoạt bát”, ý đồ tự tìm cơ hội tránh thoát ma trảo, phát ra âm thanh rít gào “Ô ô”, nhưng Vân Thư lại không thể để nó làm bẩn nhà, hai bên lâm vào cục diện bế tắc.
Lâm Lạc dừng xe, buồn cười nhìn thoáng qua động vật không rõ lai lịch này, vừa nhìn thì có vẻ là chó con, nhưng nhìn kỹ lại……“Sói con?”“Từ đâu ra?”Vân Thư nhìn thấy Lâm Lạc mang theo một đống đồ vật trở về, cũng mặc kệ sói con, trực tiếp lấy ra một cái chậu rửa mặt úp lên người nó, trong sân lập tức vang lên âm thanh va chạm của chậu rửa mặt.
Loảng xoảng —— loảng xoảng ——Ở trong mắt người đứng nhìn, đại khái chính là chậu rửa mặt thành tinh tự mình chuyển động.
May mà nhà Lâm Lạc ở tận cùng bên trong, chung quanh không có dân cư khác, bằng không chính là âm thanh nhiễu dân, thế nào cũng bị người ta sang nhà nhắc nhở.
Lâm Lạc nhìn thế thấy buồn cười, biểu tình Vân Thư lại buồn bực, anh vừa dọn đồ vừa nói lai lịch của con sói con này cho Lâm Lạc.
Trước kia Vân Thư đã có một đoạn thời gian ngắn sinh hoạt với bầy sói, hai bên cùng nhau đi săn cùng nhau ăn, giống như là đồng bọn hợp tác, nhưng sau này lượng cơm Vân Thư tăng dần lên, loại quan hệ này tự nhiên giải thể.
Mà con sói con này chính là do một người anh em năm đó “Lớn lên” cùng anh ngậm tới, vừa thả xuống trước mặt anh đã chạy mất, làm Vân Thư không kịp phản ứng gì.
Lâm Lạc tựa hồ mệt mỏi, không động vào nó, “Có lẽ sói cha đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ tôi định nuôi một con chó, hiện tại đổi thành sói cũng không sao.
”Cùng lúc nói những lời này, cô bỏ đồ đang cầm trên tay xuống, đi qua, ngồi xổm xuống định xốc cái chậu lên.
“Lạc Lạc, không cần!” Vân Thư lập tức muốn ngăn lại, sói con hung dữ thật sự, anh da dày thịt béo thì không sao, nhưng Lâm Lạc lại rất yếu ớt.
Đáng tiếc khi Vân Thư nói những lời này, Lâm Lạc đã xốc chậu lên, một bóng đen lập tức lao về phía Lâm Lạc.
Đáy mắt Vân Thư hiện lên một tia lệ khí, tùy tay cầm lấy đồ trang trí trên xe ném về phía sói con.
Sức anh rất lớn, nếu bị ném trúng, con sói con này không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
Nhưng mà so với việc Lâm Lạc bị thương, hiển nhiên trong cảm nhận của Vân Thư, sói con hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Lâm Lạc một phen ôm lấy sói con, đồng thời lùi lại phía sau mới tránh được công kích.
Đồ trang trí làm bằng pha lê bị ném xuống đất phát ra tiếng vỡ vụn, mảnh pha lê văng khắp nơi, không có một mảnh nào trúng vào người Lâm Lạc, nhìn kỹ lại còn thấy có một hố nhỏ trên nền xi măng.
Đây là dùng sức lực bao lớn nha?“Lạc Lạc?” Vân Thư cuống quít chạy tới, sợ cô bị sói con hoặc là pha lê làm bị thương.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là sói con ở trước mặt anh hung dữ hết sức, tựa hồ tùy thời muốn liều mạng với anh, hiện tại thế nhưng lại ngoan ngoãn nằm trong lòng Lâm Lạc, chỉ là khi Vân Thư tiếp cận lập tức ngẩng đầu nhe răng về phía anh, phát ra âm thanh không chào đón.
“Ngoan,