Tiếng gà gáy dồn dập làm Lâm Lạc không đến 6 giờ đã tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cũng không có ngủ nướng, hôm nay cô còn có rất nhiều việc phải làm.
Mà khi cô mở cửa nhà ra, hai mày nhíu lại.
Ngày hôm qua Lâm Lạc dọn dẹp giặt rũ không ít đồ vật và quần áo cũ, mang ra phơi khô ở ngoài mái hiên, đều là mấy đồ không đáng giá mà không ai sẽ lấy, nhưng không nghĩ tới……Nhìn hình ảnh lộn xộn lung tung, Lâm Lạc nghi ngờ không biết có phải có động vật trên núi chạy xuống làm loạn hay không.
Với tinh thần lực hiện tại, cô chỉ có thể bao trùm phạm vi hai mét xung quanh bản thân mình, hơn nữa gió núi ban đêm thổi ầm ĩ, nên nhất thời không nghe thấy âm thanh gì khác.
Lâm Lạc thở dài nhận mệnh đi dọn đồ, nhặt từng cái một lên, nhưng mà……Lại thiếu mất một cái áo.
Là một cái áo khoác ngoài rộng thùng thình, vốn là công cụ làm việc chuyên dụng “Tổ truyền”, Lâm Lạc giặt sạch định để sau này lấy ra mặc, nhưng hiện tại không còn nữa.
Cô đã kẹp chặt như vậy sao có thể bị gió thổi mất nhỉ, chẳng lẽ bị động vật trên núi trộm về để làm ổ à?Lâm Lạc cũng không có khả năng đi lên núi bắt trộm, chỉ có thể nhớ kỹ giáo huấn về sau không thể để đồ vật ở bên ngoài.
Sau khi đơn giản thu thập một chút Lâm Lạc lái xe đi thị trấn, cô muốn sửa lại nhà, tất nhiên cần phải đi tìm người có chuyên môn.
Mà người như vậy, chỉ có thể tìm ở thị trấn.
So với thôn Chu gia quạnh quẽ, hơn 7 giờ sáng trong thị trấn chính là thời điểm náo nhiệt nhất.
Hai bên đường lớn đầy các thôn dân mang rau củ nhà mình trồng được bày ra bán.
Còn có quán ăn sáng, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao, mì xào …… Cái gì cần có đều có, hơn nữa lượng nhiều giá cả lại phải chăng.
Đúng lúc Lâm Lạc chưa ăn sáng, thuận tiện ngồi xuống mua hai cái bánh bao cùng một ly sữa đậu nành không đường.
Bánh bao da mỏng nhân nhiều, bỏ thêm hành tây được cắt nát làm át đi mùi tanh của thịt, cắn một ngụm nhỏ là có thể hút đến nước thịt, có thể nói là cái bánh bao ngon nhất mà Lâm Lạc được ăn trong mấy ngày nay, không đúng, phải nói là được ăn cái bánh bao ngon nhất sau mạt thế!Hai cái bánh bao to bằng bàn tay phối hợp với sữa đậu nành nhà làm, khiến Lâm Lạc thỏa mãn mà ợ một hơi.
“Con là ….
.
con gái của cô giáo Lạc đúng không ?”Ông cụ ngồi bàn bên cạnh nhận ra Lâm Lạc, vỗ đùi, mặt đầy cao hứng, “Ai da, cô bé ngày nào giờ càng lớn càng xinh đẹp hơn rồi!”Lâm Lạc mỉm cười gật đầu, “Con chào ông.
”Đúng lúc cô đang cần tìm một người địa phương để hỏi thăm, ông cụ này nhìn có vẻ quen mắt, nghĩ kỹ lại hình như là trước đây đã từng đến chữa bệnh ở chỗ ông ngoại mình.
Lại nói tiếp, ông ngoại và mẹ cô cũng được coi như là danh nhân ở xứ này, trước đây mỗi lần Lâm Lạc đi theo cha mẹ tới đây, trên đường đều gặp được mấy người xa lạ chào hỏi.
Đây cũng là đặc sắc ở mấy địa phương nhỏ.
“Ai u, thật là, ông mà không nói thì tôi cũng không nhận ra.
”“Con bé này đúng là mặt mày sáng sủa, giống hệt cô giáo Lạc!”……Không phải tết nhất lễ lạc, đột nhiên xuất hiện gương mặt lạ, quán ăn sáng nho nhỏ tức khắc náo nhiệt lên, vây quanh Lâm Lạc nhiệt tình thăm hỏi một phen.
Hơn nữa những người này đều rất tự giác tránh đi chuyện của cha mẹ cô, mặc kệ là không biết hay là cố ý tránh đi, đều làm Lâm Lạc lĩnh tình.
Đặc biệt là sau khi biết Lâm Lạc muốn sửa nhà, có một cụ ông nhiệt tình lập tức gọi điện thoại cho người quen hỏi thăm, còn nói cho Lâm Lạc những điều cần cẩn thận chú ý khi sửa nhà, cứ như là sợ cô ít tuổi không hiểu gì sẽ bị người ta lừa gạt.
Đương nhiên, trong đó cũng phải kể đến việc Lâm Lạc sử dụng ám chỉ tinh thần.
Dị năng tinh thần cấp ba cũng đủ cho cô có thể làm người khác nói ra những gì cô muốn nghe, làm theo những gì cô muốn, còn sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Cứ như là chuyện hiển nhiên vậy.
“Hơn hai tầng, được được, cái này khẳng định không thành vấn đề.
”“Còn muốn