Bây giờ giá thành quần áo không cao, một chiếc áo nhập hàng cũng chỉ khoảng vài đồng, một chuyến hàng cũng chỉ mấy trăm đồng tiền, kiểu dáng hàng hóa ở phía nam mới mẻ, lấy hàng ở bên đó về chắc chắn sẽ dễ bán hơn.
Nhưng bản thân cô cũng không có cách nào làm được việc này, cho dù là về tuổi tác hay là số tiền gom góp có ba hào kia đều giới hạn khả năng phát huy!Nhưng, phải khuyên nhủ thế nào thì cha mẹ mới chịu đi bán hàng rong đây?Cố Tư Tinh gãi đầu, đúng là tốn chất xám quá!Nói không chừng đến cái ngày mua được tứ hợp viện ấy thì đầu cô cũng đã hói luôn rồi mất.
“Tiểu Tứ.
” Một bé mập da đen thui cười hì hì bám vào bàn học của cô, nhỏ giọng nói: “Tan học về chung nhé, tớ dẫn cậu đi kiếm đồ ăn ngon.
”Cố Tư Tinh dùng khuỷu tay che quyển sổ nhỏ lại: “Tớ không đi.
”Còn có thể kiếm được cái gì ngon chứ?Chẳng qua chỉ là đốt vài đồng tiền mua mấy quả trứng gà mà thôi.
Sau này chị đây còn muốn làm tiểu tiên nữ xinh đẹp, không thể làm mấy việc kia nữa.
Hàn Nhị Bàn rất bối rối: “Bình thường không phải cậu thích chạy hơn bất cứ ai hay sao?”Cố Tư Tinh không muốn đôi co với một đứa trẻ như nó nên đẩy nó ra: “Cậu mau đi đi, lát nữa là vào học rồi.
”Hàn Nhị Bàn rời đi với vẻ hơi không cam lòng.
Hôm qua nó đã nghĩ rất kỹ rồi, hôm nay sẽ dẫn Tiểu Tứ đi trộm trứng chim, nhưng sao Tiểu Tứ lại không đi nữa?Tế bào não của Cố Tư Tinh đã chết cả một buổi sáng cũng không nghĩ ra được cách gì thuyết phục cha mẹ từ bỏ cày cấy để đi kinh doanh, mấu chốt là cô còn quá nhỏ tuổi, nói chuyện không có sức thuyết phục.
Tan học trở về nhà cùng Cố Tam Tĩnh, cha mẹ và chị cả, chị hai vẫn còn ở ngoài đồng, vẫn chưa về nhà, hai chị em một người nhóm lửa, một người cầm muôi, bắt đầu nấu cơm.
Lần này, người cầm muôi nấu chính là Cố Tư Tinh, tuy rằng tay nghề nấu cơm của cô cũng chẳng ra làm sao, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn Cố Tam Tĩnh tuổi thật mới chí có chín kia.
Trong nhà có tương mà mẹ tự tay làm, Cố Tư Tinh dự định làm món mì nước tương.
Dầu trên chảo vừa sôi là bỏ hành vào, sau đó thêm tương vô! Khi làm