Editor: Nguyên Mạc
Vừa mở cửa, nhìn thấy phòng khách sáng đèn, Bắc Hòe liền sững sờ một lúc.
"Sao về muộn vậy?" Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha cầm tờ báo, nghe thấy động tĩnh liền quay ra nhìn.
Vẻ mặt ông ta nghiêm túc, không chút biểu cảm, ngay cả một câu hỏi bình thường cũng mang theo giọng điệu nghi vấn.
"Ai bảo ông đến đây, đi ra ngoài!" Bắc Hòe ném ba lô xuống, siết chặt ngón tay, đáy mắt dâng lên lệ khí, mặt mày tức giận.
Giờ phút này, cô ấy hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo trước mặt Giang Vãn, giống như gặp phải kẻ thù không sống thì chết, cả người như có gai nhọn dựng lên, không cho ai tới gần nửa bước.
"Bắc Hòe, con nói chuyện kiểu gì vậy! Ông ấy là cha con, tại sao lại không được đến? Trước kia mẹ dạy con lễ phép như thế nào, con đều quên hết rồi à!" Nghe thấy tiếng cãi vã, Vân Mạn Châu vội vàng từ phòng bếp đi ra, trên người còn đeo tạp dề, trừng mắt nhìn Bắc Hòe.
"Cha?" Bắc Hòe cười lạnh, giọng điệu đầy giễu cợt.
"Tôi không có cha."
"Bắc Hòe!" Vân Mạn Châu quát lớn.
"Được rồi." Người đàn ông cau mày ngắt lời.
"A Vinh, anh nghe em nói, đứa nhỏ này đang trong thời kỳ phản nghịch, trước đây nó không phải như vậy." Vừa nghe nam nhân mở miệng, Vân Mạn Châu vội quay đầu lại, hoảng sợ giải thích.
Bắc Vinh phớt lờ lời nói của Vân Mạn Châu, chỉ nặng nề nhìn chằm chằm vào vẻ mặt lạnh nhạt của cô gái.
"Hôm qua mẹ của con nói với cha rằng trong khoảng thời gian này con đã trở lên tốt hơn, không trốn học nhiều, mỗi ngày đều đến trường.
Vốn cha nghĩ đến việc đến gặp con, không nghĩ tới con lại có thái độ như vậy, quá làm cha thất vọng rồi."
Quả nhiên, để có thể nhìn thấy Bắc Vinh, bà Vân cái gì cũng có thể làm ra được.
Bắc Hòe nhún vai, ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi không có thái độ gì, tôi chỉ muốn ông cút khỏi đây."
"Bắc Hòe! Con nói chuyện với cha con kiểu gì vậy!"
"Vân Mạn Châu, đây là đứa con gái tốt mà bà dạy bảo đấy à, nhìn xem đây là loại giáo dưỡng gì!"
Quanh năm trà trộn trong giới thượng lưu, đã lâu không nghe những lời thô tục như vậy, giờ lại bị con gái mắng cút, sắc mặt Bắc Vinh rất khó coi.
Ông ta trầm mặt xuống, mắng Vân Mạn Châu không chút thương tiếc.
Sau đó, ông ta không thèn nhìn Bắc Hòe, đứng dậy rời đi.
"A Vinh không phải như thế, anh hãy nghe em giải thích, A Vinh..." Vân Mạn Châu đuổi theo nam nhân kia, một đường không ngừng giải thích.
Thái độ hèn mọn lấy lòng, khác xa với hình ảnh lãnh đạm trước mặt Bắc Hòe.
Bắc Hòe lạnh lùng nhìn hai người dây dưa, vẻ mặt khinh thường.
Nhưng người đàn ông rõ ràng tuyệt tình hơn nhiều, ông ta ngồi trong xe, kéo cửa kính lên ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời cầu xin của Vân Mạn Châu.
Chiếc xe lao đi, bỏ lại người phụ nữ đứng trơ trọi.
"Bắc Hòe, hôm nay mày làm phát điên cái gì!" Vân Mạn Châu tức giận trở về phòng, cuồng loạn rống lên.
Bà ta vất vả mới mời được Bắc Vinh đến, thậm chí bà ta còn tự tay xuống bếp nấu vài món, chỉ còn mỗi món canh.
Bà ta muốn cùng A Vinh ngồi ăn một bữa cơm ngon, nhưng bây giờ, mọi chuyện đã bị Bắc Hòe phá hỏng rồi! Tất cả đều hỏng!
Trước sự tức giận của Vân Mạn Châu, cô gái ngồi trên sô pha bình tĩnh tự rót cho mình một tách trà, giọng điệu rất bình tĩnh nhưng giọng điệu lại kiên quyết không bao giờ lùi bước.
"Việc của bà muốn gặp ông ta là chuyện của bà, đừng lấy tôi ra làm cái cớ, cũng đừng để ông ta đến đây.
Nếu không, gặp ông ta một lần tôi sẽ mắng ông ta một lần.
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Người phụ nữ xuống tay, giọng nói run lên vì tức giận: "Ông ấy là bố mày!"
Bắc Hòe bị tát đến choáng đầu, trên mặt nhanh chóng hằn lên dấu bàn tay đỏ tươi.
Cái tát này rất mạnh, hoàn toàn không có một chút tình cảm nào.
Trên mặt nóng rát.
Đầu lưỡi chống vào má, cô ấy cảm thấy hố đen trong lòng càng ngày càng lớn, giống như sắp bị nuốt chửng lấy mình vậy.
Cô ấy ngước nhìn người phụ nữ, bất chợt mỉm cười.
"Bà nghĩ ông ta xứng sao?"
Đối với người ngoài, Bắc Vinh có vẻ là một người đàn ông hoàn mỹ, một doanh nhân thành đạt, biết nghe lời vợ, thương con nhưng lại rất nghiêm khắc.
Thật tốt, ông ta là một người chồng tốt, một người cha tốt.
Nhưng thế thì sao chứ?
Đối với Bắc Hòe, ông ta chỉ là một tên tra nam mà cô ấy ghét.
Ngay khi bạch nguyệt quang quay lại, ông ta nóng lòng muốn bỏ rơi vợ con, vội lấy lòng bạch nguyệt quang.
Chỉ có Vân Mạn Châu vẫn như một kẻ ngốc, cho rằng A Vinh của bà ta là tốt nhất trên đời.
Bắc Hòe biết Vân Mạn Châu yêu Bắc Vinh đến tận xương tủy, đến mức mất lý trí, thậm chí cô ấy chỉ là một công cụ để Vân Mạn Châu sử dụng lấy lòng Bắc Vinh.
So với Bắc Vinh, Bắc Hòe càng ghét bỏ Vân Mạn Châu trong đầu toàn tình yêu hơn.
Quá kinh tởm, quá kinh tởm.
Bắc Vinh ông ta chỉ yêu bạch nguyệt quang và con trai của mình, còn Vân Mạn Châu chỉ yêu Bắc Vinh.
Còn cô ấy? Ồ, có lẽ ra đời trên thế giới này là sai lầm lớn nhất của cô ấy.
Người phụ nữ vì xúc động đã tát con gái mình một, trong lòng cảm thấy áy náy.
Nhưng vừa nghe được lời này, lửa giận lại bốc lên, chỉ vào mũi Bắc Hòe mắng mỏ.
"Tại sao ông ấy lại không xứng?! Bắc Hòe, khi còn nhỏ tao đã dạy mày như thế nào, phải kính trọng cha, phải lễ phép! Nhìn bộ dạng của mày bây giờ đi, giống cái quỷ gì, tao nói cho mày biết, về sau ra cửa đừng nói mày là con gái của tao, tao ngại mất mặt!"
"Cũng chỉ có bà coi ông ta như bảo bối! Ở trong mắt tôi, ông ta còn không bằng một cọng cỏ.
Bà không cần lo lắng, bởi vì tôi cũng không muốn người khác biết tôi có một người mẹ trong não toàn tình yêu như vậy," Bắc Hòe nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, giọng điệu châm chọc.
"Đây là chuyện người lớn, mày còn nhỏ thì biết cái gì!" Vân Mạn Châu có chút thẹn quá hóa giận.
"Đúng vậy, tôi thực sự không hiểu.
Tình yêu điên cuồng của bà sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm thôi.
"Câm miệng? Tao yêu A Vinh, không đến lượt mày nói chuyện?"
Phải không? A, bà nói yêu trong miệng thì mang đến cho tôi cái gì?
Bắc Hòe cười nhạo, vén ống tay áo lên.
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, hình xăm trên cánh tay phải của cô gái sống động như thật.
Đó là một vầng trăng lưỡi liềm đen.
Không có hơi ấm của trăng, cũng không có sự nhu hòe của trăng, chỉ có lạnh lẽo vô tận, quạnh quẽ và tuyệt vọng.
Khi nhìn thấy hình xăm trên cánh tay cô gái, người phụ nữ im bặt.
Bà ta sững sờ tại chỗ, nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của Bắc Hòe, nháy mắt vỡ tan.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là lỗi của mẹ, con đừng trách mẹ được không.
Mẹ cũng không muốn, chỉ là không tự chủ được chính mình.
"Mẹ chỉ quá yêu A Vinh, con làm ơn hãy thông cảm cho mẹ, đừng tức giận với cha được không?"
Người phụ nữ nước mắt nghẹn ngào có ý muốn kéo tay Bắc Hòe.
Trông thật mong manh và thảm hại.
Tuy nhiên, Bắc Hòe chỉ bình tĩnh tránh đi, nhẹ nhàng nói: "Không, tôi sẽ không bao giờ tha thứ."
Một khi gương đã vỡ thì sẽ không bao giờ có thể lành được.
Và một khi phạm phải sai lầm, cũng không bao giờ có thể bù đắp được.
"Chờ sau này khi có người mình thích, con sẽ hiểu cảm giác của mẹ." Vân Mạn Châu vẫn đang cố biện minh cho bản thân.
Không, sẽ không.
Bắc Hòe tự nhủ trong lòng.
Cô ấy sẽ không thích người khác, sẽ không bao giờ.
***
Sau ngày Quốc khánh, Giang Vãn cảm thấy Bắc Hòe rất không thích hợp.
Cả người lạnh lùng thẳng thừng, toàn thân phát ra khí tức cự tuyệt người cách xa ngàn dặm.
"Tiểu Bắc, sao mấy ngày trước cậu không trả lời tin nhắn của tôi?" Giang Vãn cố gắng bắt chuyện.
"Như thế nào, cậu rất rảnh à?" Cô gái lạnh lùng nhìn cô với vẻ mặt "đừng làm phiền tôi".
Đây không phải Bắc Hòe khẩu thị tâm phi mà cô ấy thật sự không muốn nói chuyện với cô.
Giang Vãn có thể cảm nhận được điều đó.
Bắc Hòe dường như đã trở lại như lần đầu gặp cô, thờ ơ, bướng bỉnh, trốn học bỏ học, đi chơi với một nhóm học sinh kiểu "xã hội đen".
Nhìn thấy cô giống như nhìn thấy người xa lạ, đi ngang qua, trên mặt không có biểu cảm gì.
Rốt cuộc đã xảy chuyện gì vậy, ngắn ngủi vài ngày sao đã thay đổi nhiều như vậy.
Giang Vãn cảm thấy mất mát lại lo lắng.
Quan Quan không thể nhìn cô hồn bay phách lạc cả một ngày như thế, vì vậy cô ấy đi hỏi thăm Sầm Kim một chút.
"Sầm Kim nói, Bắc Hòe như thế này, chắc cậu ấy lại xảy ra mâu thuẫn với gia đình, bảo chúng ta đừng động, trong khoảng thời gian này tránh xa Bắc Hòe ra, cẩn thận lại bị thương." Quan Quan một bên nhai kẹo cao su, một bên báo tình hình.
"Về nhà? Cụ thể là chuyện gì, Sầm Kim nói với cậu không?" Giang Vãn hỏi.
"Cái này thì không nói.
Dù sao cũng là chuyện gia đình, nên tớ không hỏi nhiều." Quan Quan lắc đầu.
Lý do quan trọng hơn là cô ấy không muốn để lại ấn tượng xấu xoi mói chuyện người khác với Sầm Kim.
Giang Vãn không biết nhiều về gia đình Bắc Hòe, nguồn thông tin duy nhất là từ các diễn đàn.
Cha mẹ đã ly hôn, mẹ là giám đốc điều hành cấp cao của công ty, cha là ông chủ của một công ty niêm yết ở Ninh Thị.
Vô cùng đơn giản không thể nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào cả.
Bên Sầm Kim cũng không thể ép người ta nói ra.
Nhưng...!Còn một người có thể biết gì đó.
Trong đầu Giang Vãn dần xuất hiện hình bóng của một nam sinh.
Chỉ tiếc lúc đó cô lại không hỏi tên.
Nhưng coi như cô may mắn vì Bắc Kỳ khá nổi tiếng ở trường cấp 2, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, sau khi nghe ngóng liền hỏi thăm được.
Bắc Kỳ, lớp tám năm hai.
Ngay khi rảnh rỗi, Giang Vãn đi đến trường cấp 2 gặp Bắc Kỳ.
Đến nỗi nó chuyện gì thì không ai biết.
Quan Quan chỉ biết khi Giang Vãn trở lại, vẻ mặt ảm đạm không vui.
"Làm sao vậy, không hỏi được sao?" Quan Quan tò mò hỏi.
Giang Vãn lắc đầu, ánh mắt có chút mệt mỏi, cũng không nở nụ cười thường ngày: "Không có việc gì, Quan Quan, cám ơn cậu đã giúp tớ hỏi thăm, lần sau không cần hỏi tiếp."
"Hey, chúng ta là ai với ai? Còn muốn nói cảm ơn?" Biết Giang Vãn không muốn nhắc tới, Quan Quan vui lòng đổi chủ đề.
Giờ nghỉ giữa tiết.
Giang Vãn ngồi vào chỗ làm bài tập.
Các câu hỏi trên giấy rõ ràng là rất đơn giản, thường ngày cô chỉ mất vài phút để trả lời.
Nhưng bây giờ cô đã đọc đề không dưới năm lần, nhưng vẫn không viết được.
Đầu óc choáng váng, không còn sức lực, không muốn cử động.
Cả người có cảm giác phiền muộn.
Ngay cả Mễ Thư Vân ở bên cạnh cũng nhận ra, quan tâm hỏi: "Giang Vãn cậu làm sao vậy, có phải cảm thấy không khỏe ở đâu? Không thì đến phòng y tế?"
Cô lắc đầu không nói chuyện
Đó không phải là nỗi đau về thể xác mà là nỗi đau về tinh thần.
Khó chịu, không vui.
Đến làm chuyện gì cũng không nhấc nổi hứng thú.
Cô thở ra một hơi quyết định thả lỏng tâm trí.
Tranh thủ lúc thời gian nghỉ, cách giờ vào học vẫn còn sớm, cô quyết định lên sân thượng hóng gió, thả lỏng tâm trạng.
Từ khi bị gãy tay trái, cô đã không tập nhảy ở trường, sau nhiều ngày, đây là lần đầu tiên cô lên sân thượng.
Sau ngày Quốc khánh, thời tiết bắt đầu mát mẻ hơn.
Giang Vãn khép lại cổ áo, vừa mở cửa sắt ra, một luồng gió thổi vào mặt, mang theo bụi vụn, suýt chút nữa đã bay vào hai mắt.
Khi cô chớp mắt tầm nhìn trở lên rõ ràng, cô nhìn thấy một bóng người đang ngồi bên trên bức tường.
Tư thế kia thật khiến người ta hãi hung khiếp vía.
Vẻ mặt Giang Vãn lập tức thay đổi: "Bắc Hòe! Mau xuống đi!"
Mặc dù lần trước Bắc Hòe bảo cô là mình có thể ngủ trên bức tường, nhưng việc tận mắt chứng kiến nó còn kích thích hơn nhiều.
Phải biết rằng, đây là lóc tòa nhà, một khi rơi xuống thì dù không chết thì cũng sẽ tàn phế.
Giọng nói quen thuộc vang vọng trên sân thượng, Bắc Hòe nhất thời nghĩ rằng có phải mình xuất hiện ảo giác rồi không.
Chỉ khi quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô gái, cô ấy mới xác nhận mình không nghe nhầm.
"Ai kêu cậu lên." Cô ấy cau mày, trầm giọng nói.
"Không có ai bảo tôi đi lên, cậu có thể xuống trước được không!" Giang Vãn nhìn chằm chằm động tác của Bắc Hòe không chớp mắt, cũng không dám đột nhiên bước tới, vì sợ dọa đến đối phương, nếu vô ý trượt chân thì làm sao bây giờ?
Dù biết đây không phải lần đầu tiên đối phương làm chuyện đó nhưng cô vẫn sợ.
Hai người đều giằng co vài giây, cuối cùng vẫn là Bắc Hòe nhíu mày nhảy xuống.
Gần như ngay khi Bắc Hòe nhảy xuống, Giang Vãn đã lao tới nắm lấy cánh tay của đối phương, giọng nói vừa tức giận vừa lo lắng: "Cậu có biết làm thế này là nguy hiểm lắm không? Nếu như