Editor: Nguyên Mạc
Không biết Bắc Hòe trở lại lớp từ lúc nào.
Thái độ của cô ấy đối với Giang Vãn cực kỳ ân cần.
"Tôi đi lấy cho cậu." Nhìn thấy Giang Vãn định đi lấy nước, Bắc Hòe vội vàng đứng dậy nói.
Cô gái bình tĩnh liếc nhìn cô ấy, mỉm cười lịch sự nhưng lại xa cách nói: "Không cần."
Bắc Hòe nhìn bóng lưng Giang Vãn dần biến mất, cúi đầu xuống mím chặt môi, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Trước đây cô ấy chưa thấy nữ sinh có bộ dạng xa cách như vậy.
Trong giờ giải lao, Bắc Hòe ngồi ở phía sau nghe thấy Giang Vãn đang thảo luận với bạn cùng bàn của cô.
"Giang Vãn, gần đây căng tin có bán một loại kem mới, hình như rất ngon."
Ừm, tớ biết.
ngày hôm qua tớ có nghe bạn mình kể, nhưng có quá nhiều người muốn mua, nên lần nào tớ đến đó cũng bán hết rồi."
Tớ rất muốn ăn thử, Giang Vãn, cậu muốn ăn không?"
"Tớ cũng muốn ăn thử, nhưng đáng tiếc lần nào tớ cũng đến muộn."
"...!"
Nghe đến đây, Bắc Hòe sờ sờ cằm, ánh mắt như có chút thay đổi, không khỏi suy nghĩ.
Khi trở lại lớp học sau bữa trưa, Giang Vãn nhìn thấy một cây kem trên bàn của mình.
Đó là cây kem mà cô và Mễ Thư Vân đã thảo luận vào buổi sáng.
"Cho hỏi, cậu có thấy ai đặt cái này trên bàn của tớ không?" Giang Vãn hỏi một vài bạn học đến sớm hơn cô, trực tiếp bỏ qua người đang ngủ ở bàn sau.
Mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết rõ.
Cô nhìn cây kem trên tay, khóe miệng khẽ cong lên.
Thực ra không cần hỏi cô cũng có thể đoán được ai là người đặt.
Nhưng...!thế thì sao chứ?
"Mễ Thư Vân, cậu ăn cây kem này đi." Cô ngẩng đầu lên, vẫy tay với cô gái vừa bước vào lớp.
"A? Cậu mua được rồi!" Mễ Thư Vân có chút kinh ngạc.
Giang Vãn không tỏ ý kiến thản nhiên cười: "Hiện tại tớ không muốn ăn, sợ nó chảy ra, cho nên cậu ăn đi."
Người nào đó ở bàn sau giả bộ đang ngủ, Tạch lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Mễ Thư Vân.
Nhìn tư thế kia giống như chỉ cần đối phương đồng ý, liền sẽ nhào qua xé nát cô.
Bị nhìn đến nổi da gà Mễ Thư Vân không khỏi kinh hãi, gian nan nuốt nước miếng một cái, cười haha hai lần, xua tay: "Không...!không tốt lắm đâu."
Cho dù muốn ăn, nhưng ở giữa cây kem và cái mạng nhỏ, cô ấy vẫn nên chọn cái sau thì hơn.
"Như vậy à, vậy được rồi." Giang Vãn khẽ gật đầu, nhưng cũng không thuyết phục thêm, chỉ xoay người ném cây kem vào thùng rác.
Động tác nhanh chóng lưu loát.
Mễ Thư Vân: "!!!" Cô cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Bắc Hòe vài lần.
Trời đất, mặt đen xì rồi.
"Cái này, Giang...!Giang Vãn, tại sao cậu lại vứt nó đi? Thật...!thật đáng tiếc." Mễ Thư Vân lắp bắp nói.
"Tớ nói rồi, hiện tại tớ không muốn ăn." Giang Vãn cười nhẹ, nhưng nhiệt độ trong mắt lại lạnh đến kinh người.
Bắc Hòe siết chặt tay, nhìn cây kem bị ném vào thùng rác, trong lòng thầm thở dài.
Cô ấy biết Giang Vãn cố ý làm vậy, nên trong lòng cũng không tức giận mấy, chỉ là có chút bối rối thôi.
Cô ấy muốn nói chuyện với Giang Vãn, nhưng thái độ của cô gái làm cô ấy không dễ dàng tiếp cận.
Rối rắm, thật sự rối rắm.
Trong giờ tự học buổi tối, có một số bạn học đến hỏi Giang Vãn vài câu tiếng Anh.
Hai ngày trước làm bài kiểm tra Tiếng Anh, Giang Vãn đạt điểm cao nhất lớp, đặc biệt là phần viết văn, được giáo viên cho làm văn mẫu.
Từ đó, cả lớp đều biết rằng môn mạnh của Giang Vãn là Tiếng Anh
Hơn nữa, tính cách Giang Vãn rất tốt lại kiên nhẫn.
Nên có nhiều người thích tìm cô hỏi bài.
Sau khi trả lời vài câu hỏi của bạn cùng lớp, Bắc Hòe tinh ý nhận ra Giang Vãn mệt mỏi.
Đúng rồi, vốn dĩ đã học cả ngày, giờ còn phải giảng bài cho người khác, nếu đổi thành ai cũng thấy mệt.
Nhưng rõ ràng, người tới lại không có khả năng quan sát sắc mặt, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt Giang Vãn không tươi như mọi khi, suy nghĩ cũng lâu hơn một chút.
Bắc Hòe trừng lớn mắt, rất khó chịu khi nhìn thấy mấy người không có mắt này.
Cô ấy đập bàn, làm mọi người đều chú ý nhìn lại.
"Còn chưa đủ sao, không thấy cậu ấy mệt à? Cô giáo đặt ở đó để làm vật trang trí sao? Tự mình đi hỏi cô giáo đi."
Đột nhiên vang lên những lời này, nhưng ai cũng biết là đang nói về những người đến hỏi bài Giang Vãn.
Mấy bạn học bị mắng một trận đỏ mặt nhìn nhau, không dám không nghe Bắc Hòe nói, cũng không dám làm phiền Giang Vãn nữa, bọn họ có chút do dự muốn rút lui.
Trong lúc ngập ngừng, giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên.
"Cậu không hiểu câu hỏi điền chỗ trống đúng không? Ừm, câu hỏi này quả thực khá khó, bởi vì trong đoạn văn đặt một cái bẫy..."
Giang Vãn tự lo mình giảng, hoàn toàn không đem lời nói của Bắc Hòe để trong lòng, triệt để bỏ qua.
Những người khác nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Dám trực tiếp bỏ qua Bắc Hòe, đây quả thật là một dũng sĩ!
Bắc Hòe cau mày, khuôn mặt lạnh lùng liếc qua, những người bắt gặp ánh mắt của cô ấy đều cúi đầu thành thật làm việc của mình.
Cô ấy có thể dễ dàng khiến mọi người câm miệng, ngoại trừ Giang Vãn.
Nhận ra điều này, Bắc Hòe có chút nản lòng.
Phòng bida tư nhân.
"Cho nên, đến bây giờ cậu vẫn chưa xin lỗi người ta?" Nghe Bắc Hòe miêu tả xong, Sầm Kim suýt nữa cười ra tiếng.
"Nếu tớ là Giang Vãn, đời này tớ không bao giờ muốn có bất cứ điều gì liên quan đến cậu."
Sầm Kim dựa vào ghế sofa, tấm tắc hai tiếng, vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ diễn đạt vô cùng sinh động.
Cô gái mặc áo sơ mi trắng, xắn tay áo, để lộ cổ tay trắng nõn tạo ra một tư thế cầm gậy vô cùng chuẩn.
Nhìn cả người cúi thẳng về phía trước, ngắm phương hướng theo gậy bi-a.
Vẻ mặt lạnh nhạt, cho đến khi đánh một gậy, cô ấy mới ngẩng đầu lên nhìn Sầm Kim, chậm rãi trả lời: Tớ không nói được."
Nếu không phải Sầm Kim nhìn thấy đôi mắt u buồn của cô gái thì cô thật sự sẽ coi đây là điều hiển nhiên.
"Đại tỷ, nói một câu xin lỗi có khó như vậy sao?" Sầm Kim có chút bất lực.
Nhưng cô có thể hiểu Bắc Hòe, dù sao cô ấy cũng là một người kiêu căng ngạo mạn.
Ngày thường chỉ có người khác xin lỗi cô ấy, chứ làm gì có chuyện cô ấy đi xin lỗi người khác.
Không giống như cô, chỉ cần những người bạn gái cũ tức giận thì ngay lập tức xin lỗi không chút do dự.
Bắc Hòe xứng đáng độc thân!
Bắc Hòe cầm gậy bi-a, trong lòng vừa động, nhưng không nói gì, chỉ trầm mặc.
Đôi mắt tối tăm không rõ.
Có lẽ không phải cô ấy không nói ra được, chỉ sợ...!sợ cho dù có làm như vậy, Giang Vãn cũng sẽ không tha thứ cho cô ấy.
Chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, cô ấy sẽ vì một cô gái mà lo được lo mất.
***
Thứ tư có buổi tổng vệ sinh, vừa hay đến tổ của Giang Vãn.
Khi nhìn tay trái cô gái vẫn còn bó bột, các thành viên khác trong tổ chăm sóc cô rất chu đáo, nhận việc nặng, chỉ để lại những việc nhẹ nhàng cho cô.
Để không làm phiền người khác làm vệ sinh, vừa hết giờ học các học sinh khác đã ra khỏi lớp.
Khi cảm thấy việc dọn dẹp đã gần xong, Mễ Thư Vân hỏi Giang Vãn: "Giang Vãn, chúng ta đi ăn đi."
"Tớ cũng chuẩn bị đi đây." Một nam sinh nói.
"Cậu đi ăn cơm trước đi, tớ sẽ kiểm tra lại một lần, sợ một lúc nữa thanh tra y tế sẽ tới." Giang Vãn vừa trả lời vừa tỉ mỉ lau bục giảng.
"Được rồi, vậy chúng tớ đi trước." Một nam sinh khác cũng thấy những gì Giang Vãn nói có lý.
Mấy người lục tục bước ra khỏi lớp.
Rất nhanh, trong lớp chỉ còn lại Giang Vãn.
Khi mặt trời lặn về phía tây, hoàng hôn phía chân trời rực cháy như ngọn lửa, từng mảnh, từng cụm, tỏa ra ánh sáng chói lọi, đẹp đến mức làm người ta kinh tâm động phách.
Tấm màn màu xanh lam bị gió thôi lên, che mất nửa khuôn mặt cô gái.
Đài phát thanh của trường phát nhạc nhẹ nhàng, một bài thơ nhỏ được ngâm trong giọng nói nhu hoà của nữ phát thanh viên.
Mọi thứ thật êm đềm và bình yên.
Bắc Hòe đứng ngoài cửa, tựa đầu vào tường nhìn cô gái kiểm tra cẩn thận, không muốn vào quấy rầy bầu không khí này.
Sau khi kiểm tra lại, Giang Vãn phát hiện vẫn còn một ít mạng nhện ở góc trần phía trên bảng đen, có lẽ là do lúc lau chùi họ đã không nhìn thấy.
Cô nghĩ rồi chuyển ghế của mình đến, tay phải cầm chổi, giẫm lên ghế đẩu, vươn tay quét mạng nhện.
Chiều cao có chút không tới, cô cố gắng kiễng chân lên.
Nhưng giây tiếp theo, eo đã bị một cánh tay ấm áp ôm lấy.
Cả người đột nhiên bị treo lơ lửng trên không, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Giang Vãn trợn to hai mắt, sau khi phản ứng lại, lập tức thoát khỏi trói buộc trên eo, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, cầm cây chổi trước ngực làm vũ khí, cảnh giác quét mắt.
Nhưng lại thấy nữ sinh tóc đỏ khẽ nhíu mày, nhìn cô với vẻ không đồng tình.
"Cậu dùng một tay quét cái gì vậy? Cũng không có ai nhìn.
Nếu cậu ngã xuống thì làm sao giờ?"
Bắc Hòe nói xong, vươn tay cầm lấy cây chổi từ tay Giang Vãn, vững vàng giẫm lên ghế.
Với vóc dáng cao một mét 75, dễ như trở bàn tay quét sạch mạng nhện.
Giang Vãn không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô gái giúp cô dọn mạng nhện, cho đến khi Bắc Hòe nhảy xuống ghế, cô mới nhẹ giọng nói: "Cậu hiện tại đang làm gì vậy."
Giọng điệu thậm chí còn mềm mại, không hề đối chọi gay gắt.
Thậm chí không phải là một câu nghi vấn.
Nhưng lại làm Bắc Hòe sững sờ tại chỗ, không nói nên lời.
"Là cậu nói, tôi không liên quan gì đến cậu.
Vậy cậu đừng làm những chuyện này khiến tôi hiểu lầm." Giang Vãn cười, giọng nói nhẹ nhàng, khiến người ta không xác định rõ đây có phải là châm chọc không.
"Không phải..." Bắc Hòe mấp máy môi dưới, cố gắng giải thích.
Nhưng lại bị cô gái trực tiếp cắt ngang.
"Cậu chán ghét tôi quản chuyện của cậu, vậy cậu cũng không phải lo cho tôi.
Cho dù tôi có ngã, thì liên quan gì đến cậu? Rốt cuộc ở trong mắt bạn học Bắc Hòe, chúng ta không có quan hệ gì cả."
Cô gái nói những lời tổn thương bằng giọng dịu dàng nhất.
Như một con dao mềm mại, một con dao giết người.
Đôi môi Bắc Hòe trở nên tái nhợt, gian nan nói, ánh mắt nhìn cô gái đầy kích động.
Liều mạng kìm nén, nhưng thay vào đó là sự buông thả nhiều hơn.
"Giang Vãn."
Cô ấy khàn khàn nói.
"Tôi nghĩ...!tôi thực sự hối hận rồi." (QAQ)
Rõ ràng đây là điều cô ấy mong muốn, nhưng cô ấy không thể chịu được khi nữ sinh dùng ánh mắt thờ ơ đó nhìn mình, thái độ xa lánh, càng không chịu được cô gái khách khí gọi mình là "Bạn học Bắc Hòe".
Cô ấy thừa nhận, cô ấy rất hối hận.
Cô ấy thừa nhận, cô ấy là người ích kỷ.
Thật sự...!luyến tiếc khi đẩy Giang Vãn ra.
Sau ngày này.
Mối quan hệ giữa hai người đã dịu đi rất nhiều, nhưng nó cũng không còn tốt như trước.
Giang Vãn không nói có tha thứ hay không, thái độ vẫn luôn lãnh đạm, nhưng ít nhất cô không từ chối Bắc Hòe đến gần, cũng không làm lơ Bắc Hòe.
Chỉ cần như vậy, Bắc Hòe liền thở phào nhẹ nhõm.
Làm giá, đây là muốn trả giá lớn." Sầm Kim cười nhạo cô ấy.
Bắc Hòe nhìn cô: "Cậu nhàn đến phát hoảng rồi, không đi tìm bạn gái đi, ở đây không có chỗ cho cậu."
"Làm gì có bạn gái nào? Chỉ có một mình tớ cô đơn.
"
"Như thế nào, đổi tính? Này không giống cậu a."Bắc Hòe ngoài ý muốn ngạc nhiên nhìn cô.
"Cắt, tớ đã quyết định rồi.
Từ giờ, tớ sẽ không để ý đến mấy tiểu học muội đó nữa, tập trung vào việc học." Giọng Sầm Kim cất cao nghiêm nghị nói, nhưng vẻ mặt mất tự nhiên đã bán đứng cô.
Bắc Hòe cười lạnh hai lần, bày tỏ ta không tin.
"Tin hay không tùy cậu." Sầm Kim nhỏ giọng lẩm bẩm.
***
"Tối hôm qua cậu mất ngủ à, mà tớ thấy cậu cứ ngáp mãi." Giang Vãn nghi ngờ hỏi, nhìn Quan Quan đang ngáp một cái.
"Haha, hôm qua một giờ sáng tớ mới ngủ." Quan Quan mỉm cười, không thấy xấu hổ, mà còn tự hào.
Giang Vãn khó hiểu: "Cậu làm gì vậy? Sao ngủ muộn thế."
"Nói chuyện với Sầm Kim, quên cả thời gian." Quan Quan gãi đầu cười ngọt ngào khiến Giang Vãn không đành lòng nhắc nhở.
Vốn dĩ Quan Quan luôn tuân theo nguyên tắc không được gây phiền phức cho đàn chị, còn nói gì mà, tuyệt đối không quấy rầy Sầm Kim học tập.
Nhưng ngày hôm qua, không biết lúc nào, đột nhiên đụng phải Sầm Kim, nữ sinh vẫn luôn nhàn nhạt trở nên hay nói hơn.
Các cô nói với nhau rất nhiều, về