Với tu vi kỳ đỉnh hóa thần, Tạ Thức Y có thể thoải mái hành động ở lầu Lục Đạo mà không phải chịu bất cứ trở ngại nào.
Nối gót theo hắn, Ngôn Khanh tò mò hỏi: "Tạ Thức Y, ngươi vào thế này Kính Như Ngọc không có ý kiến gì à?"
Tạ Thức Y đáp hời hợt: "Không, ả sẽ mừng."
Ngôn Khanh không khỏi bật cười, nhưng nghĩ đến việc hắn vào đây vì mình là y lại lập tức nín thinh.
Suy tư chốc lát y quyết định kể mọi chuyện cho hắn: "Tạ Thức Y này, ta biết được một chuyện ở bí cảnh động hư của trưởng lão môn Phù Hoa.
Kính Như Trần và Kính Như Ngọc khắc mệnh nhau, giữa hai người nhất định phải có một vinh một suy.
Ngươi để Kính Như Trần vào đây là để khắc Kính Như Ngọc à?"
Giờ y cũng hiểu vì sao một người có năng khiếu bình thường như Kính Như Ngọc lại có thể tu luyện đến kỳ hóa thần.
Trước đấy, Kính Như Trần bị lửa trời Xích Linh gây thương tích và bị hủy tu vi, nhưng chính điều này đã mở ra một cuộc đời mới cho Kính Như Ngọc, giúp ả niết bàn thành thiên tài xuất chúng.
Đây là một dẫn chứng cho lời nguyền song sinh.
Chẳng trách sách cổ nhà họ Kính đã truyền rằng, phải giết chết một người trong cặp song sinh ngay từ lúc chào đời.
Mối ràng buộc tuyệt vọng này đẩy hai nàng đến với kết cục tỷ muội tương tàn.
Ngôn Khanh chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Kính Như Ngọc, nhưng qua những lần quan sát hiếm hoi thì y hiểu người đàn bà này thuộc loại đa nghi.
Đã bước lên danh vị môn chủ, lại nhiều năm đối đầu với Tạ Thức Y, toan tính của ả không phải thứ người ngoài dễ dàng nắm bắt.
Lấy làm tò mò, Ngôn Khanh hỏi: "Nhưng theo lời nguyền song sinh thì có vẻ Kính Như Trần chết đi mới tốt cho Kính Như Ngọc.
Ngươi có thể dùng Kính Như Trần để kiềm chế Kính Như Ngọc thật à?" Thông qua tấm gương, Kính Như Trần có thể xin Kính Như Ngọc giúp đỡ.
Có điều Ngôn Khanh không nghĩ Kính Như Ngọc có tình cảm sâu nặng với người chị của mình, ít nhất là không đủ sâu nặng để ả liều mình vì chị.
Tạ Thức Y nói: "Ngươi lo cho họ thì chẳng bằng tự lo cho mình."
Ngôn Khanh cãi: "Ta không lo cho họ, ta đây là đang quan tâm đến ngươi.
Nếu Tần Trường Hi bày mưu đặt kế trong bí cảnh thì hay là chúng ta ra ngoài sớm cái nhỉ."
Tạ Thức Y nhướng mày: "Ra sớm làm gì?"
Ngôn Khanh: "Ngươi quên ta đang tỷ thí à, ra ngoài sớm còn chiếm đệ nhất bảng Thanh Vân chứ sao."
Tầm mắt hắn đặt lên người y, thoáng ngừng lại, rồi lại dời đi: "Ta sẽ không mở cửa sinh giúp ngươi."
Ngôn Khanh: "..."
Ngôn Khanh: "???"
Ngôn Khanh: "Thì ra ngươi đi vào là để nhìn ta tấu hài à?"
Tạ Thức Y mỉm cười, nét mặt vô cảm: "Có thể."
Ngôn Khanh giận đến bật cười mà chỉ biết nghiến răng.
Sau đó y gặp Kính Như Trần ở tầng thứ ba- A Tu La đạo.
Địa Ngục đạo là núi đao biển lửa, Ác Quỷ đạo là mê cung quỷ quái, mà A Tu La đạo thì là cảnh xương trắng chất chồng.
Kính Như Trần ngồi trên bậc thang nối giữa tầng hai và tầng ba trong tư thế hai tay chống cằm, xương chân gồ lên dưới vạt váy trắng, mặt mày cau lại vì sầu muộn.
Thấy Ngôn Khanh, ánh mắt Kính Như Trần lập tức lóe sáng, nàng vội vẫy cao tay và đứng dậy: "Yên Khanh, ngươi về rồi!" Đoạn nàng lại nhíu mày giải thích: "Sau khi tách ra thì ta bị một ma nữ xách đi, nàng không cho ta ở trong tầng nào lâu quá."
Ngôn Khanh: "Không sao."
Ban đầu Kính Như Trần cho rằng Ngôn Khanh sẽ đưa Quân Như Tinh về, nào ngờ bên cạnh Ngôn Khanh là một người hoàn toàn xa lạ.
Nàng hướng tầm mắt lên cậu thiếu niên áo đỏ, hơi ngạc nhiên, trực giác trước nguy hiểm khiến nàng lo lắng mà siết chặt tay áo: "Yên Khanh, hắn là..."
Ngôn Khanh trả lời: "Bạn, một người bạn."
Kính Như Trần ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Tạ Thức Y lên tiếng: "Lên tầng năm trước."
Ngôn Khanh thầm lên án hắn: "Lên tầng năm làm gì, tưởng chúng ta phải phá trận từ tầng đầu tiên chứ?" Tạ Thức Y không cho y dựa vào, thì y đành phải tự thân vận động thôi.
Tạ Thức Y cụp mắt nhìn y, nói: "Yên tâm, sẽ có người phá trận cho ngươi."
Ngôn Khanh: "Ồ?"
Ba người tiến lên Nhân đạo, về lý thuyết thì đây là tầng an toàn và thoải mất nhất đối với con người.
Không có hoàn cảnh tệ hại, không có yêu ma quỷ quái.
Thiên đạo chỉ là một đại điện với cây cột trắng rực, trong khi Nhân đạo lại toàn những kiến trúc đình đài lầu các san sát và xa hoa bậc nhất nhân gian.
Chẳng qua có kèm theo cỏ cây um tùm và rắn rết tung hoành ngang dọc.
Ngôn Khanh theo chân Tạ Thức Y đến gian phòng ở vị trí trung tâm.
Bước vào y mới phát hiện ra kích thước căn phòng vô cùng rộng lớn, tuy nhiên không có giường, chỉ có một mặt hồ trong suốt nằm chính giữa, trên mặt hồ trôi nổi một chiếc gương tứ diện.
Đến gần, Ngôn Khanh thấy bốn mặt của chiếc gương tứ diện đang truyền tới cảnh tượng phát sinh ở bốn tầng bên dưới, mà mặt hồ lớn thì hiển thị toàn cảnh bí cảnh Đinh Lan bên ngoài lầu Lục Đạo."
Ngôn Khanh bừng tỉnh, đây là chỗ ở trước kia của Bách Tư, chuyên để giám sát mọi nơi trong bí cảnh.
Các mặt gương liên tục thay đổi.
Ác Quỷ đạo vốn là mê cung với những bức tường không ngừng biến hóa, nay nhìn theo góc độ toàn cảnh thì còn thấy chóng mặt hơn.
Ở Ác Quỷ đạo, Ngôn Khanh thấy Bạch Tiêu Tiêu và Nhan Nhạc Tâm xoắn vào nhau, cũng thấy Ân Vô Vọng ngồi hôn mê trong vũng máu ở một gian phòng khác.
Nhiều khi Ngôn Khanh phải khâm phục Bạch Tiêu Tiêu- một cậu trai một mình một phong cách.
Bất luận rơi vào trường hợp nào, miễn có cậu ta xuất hiện, là nơi đấy sẽ dần bị khuấy động lên một câu chuyện hận yêu muôn thuở, còn là loại chuyện mà người ngoài không thể thay đổi được.
"Ấy? Nơi này có hồ à?" Cặp mắt đen nhánh nhìn mặt hồ trong suốt, Kính Như Trần bỗng thấy nhộn nhạo trong lòng mà tiến lại gần.
Ngồi xổm