Lầu Lục Đạo mở cửa cho mọi người, toàn bộ côn trùng và thú vật trong bí cảnh Đinh Lan đều lũ lượt ùa vào trong.
Kính Như Trần vẫn ngồi bên bờ hồ, đôi mắt đầm đìa nước chứng kiến mây đen vần vũ bên ngoài lầu Lục Đạo.
Cùng lúc, Tạ Thức Y và Ngôn Khanh ngồi trong khoảng sân ở Nhân Gian đạo.
Tạ Thức Y cụp mắt, bình tĩnh nói: "Bây giờ chỉ có ngươi và ta, chúng ta nghiêm túc nói chuyện được rồi chứ?"
Thấy hắn nghiêm túc, Ngôn Khanh cũng không đùa cợt mà khẽ hỏi: "Tạ Thức Y, không phải ngươi có tâm lưu ly à? Ngươi thật sự không đoán ra ta định làm gì?"
Tạ Thức Y ngẩng đầu nhìn Ngôn Khanh.
Mắt hắn sâu và lạnh như có luồng sáng xanh băng chảy tận cùng nơi đáy mắt.
Mỗi khi nhìn thẳng vào một người, hắn luôn đem đến cảm giác bị nhìn thấu linh hồn cho người đối diện.
Ngôn Khanh là người thân quen với hắn nhất, nhưng cũng không khỏi thoáng rùng mình.
Cách nhau một bàn cờ ngọc, Tạ Thức Y ngồi đối diện Ngôn Khanh trong chiếc áo đỏ màu ráng chiều và khuôn mặt lạnh lùng xa cách như ngày còn ở Thần cung Nam Đẩu.
Tạ Thức Y chậm rãi nói: "Ngôn Khanh, đại hội Thanh Vân lần này sẽ không thể kết thúc thuận lợi."
Ngôn Khanh: "Ấy?"
Tạ Thức Y bình tĩnh: "Vậy nên ngươi sẽ không có được đàn Dao Quang."
Ngôn Khanh không cười nổi.
Đàn Dao Quang.
Như dự đoán mà lại ngoài dự đoán, quả nhiên Tạ Thức Y đã nhận ra.
Ngôn Khanh cúi đầu nhìn những quân cờ đan chéo và đường phân cách hai phe trên bàn cờ.
Có lẽ Tạ Thức Y- một người bị y kéo vào cuộc chơi lần này- đã không giữ được kiên nhẫn, không muốn hùa theo y thêm nữa.
Ngôn Khanh lẩm bẩm: "Vậy à?"
Yên lặng hồi lâu Tạ Thức Y lại tiếp lời: "Ngươi quyết tâm không tự nói, mà muốn chờ ta hỏi?"
Đầu ngón tay miết mạnh lên bàn cờ, Ngôn Khanh ngẩng đầu, bỗng cười biếng nhác: "Đừng tra hỏi ta như phạm nhân thế chứ Tạ Yêu Yêu."
Tạ Thức Y nhíu mày rất nhẹ.
Còn Ngôn Khanh đã quyết định đánh phủ đầu: "Không phải trước kia ngươi tò mò Hoài Minh Tử mưu đồ gì à?"
Tạ Thức Y bật cười trào phúng rồi hờ hững hỏi lại: "Ta tò mò chuyện đấy khi nào?"
Ngôn Khanh: "..." Phớt lờ thái độ không hợp tác của đối phương, Ngôn Khanh nghiêm túc: "Hoài Minh Tử đang luyện thuật ngự yểm.
Lão muốn thuần hóa yểm trong cơ thể tu sĩ sau khi bị lấy ra rồi lại đưa vào biển ý thức của người khác.
Hồi ở thành Thập Phương ta từng là mục tiêu cho mưu đồ của lão mấy lần, nên sợ lão làm gì với cơ thể của ta..."
Tạ Thức Y nghe xong thì điềm nhiên nói: "Ngươi sợ trong người ngươi có yểm?"
Ngôn Khanh: "..." Sao ngươi nói chuyện không nể nang gì ai thế?
Ngôn Khanh: "Từa tựa thế, chung quy cũng tại yểm bất tử mà."
Y không muốn cho Tạ Thức Y biết về sự tồn tại của Ma thần, không muốn cho hắn biết Ma thần đã trú ngụ trong cơ thể y từ khi ở Thần cung Nam Đẩu.
Nếu Tạ Thức Y đòi câu trả lời bằng được thì lôi Hoài Minh Tử ra làm lá chắn cũng không tồi.
Đường nào lí do y muốn đàn Dao Quang cũng thật sự là vì y nghi ngờ người mình có yểm.
Tạ Thức Y im lặng nhìn y.
Ngôn Khanh bỗng nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: "Yêu Yêu này, nếu ta là ma chủng, ngươi sẽ giết ta à?"
Đôi mắt trầm lặng của Tạ Thức Y sâu hun hút, không biểu đạt cảm xúc dư thừa.
Ngôn Khanh chớp mắt, nhớ tới những lời đồn đại về Tạ Thức Y làm y càng thêm tò mò.
Y mỉm cười nói: "Phải rồi, người ta bảo ngươi giết ma chủng không cần tiên khí.
Vậy thì ngài Minh chủ này, ngài có phát hiện ra yểm trong người ta không?"
Tạ Thức Y dời mắt, đáp giọng lạnh nhạt: "Ta không nhìn thấu được ngươi."
Ngôn Khanh: "Ngươi sẽ giết ta à?"
Tạ Thức Y trả lời: "Không giết."
Ngôn Khanh lập tức cười thành tiếng, nét cười thấm đẫm khiến cặp mắt đào hoa trở nên sáng ngời: "Ngươi đây là phá lệ vì ta sao?"
Tạ Thức Y không đáp nữa.
Gác cùi chỏ lên bàn, Ngôn Khanh chống cằm cười tủm tỉm: "Tạ Thức Y giỏi quá, chuyện gì ngươi cũng đoán ra được rồi, tâm lưu ly quả là danh bất hư truyền...!Thế là suốt những năm qua ngươi có đoán sai chuyện gì không?"
Hoa mơ rơi lả tả trên bàn, làm bật nảy lên những giọt sương lóng lánh và tỏa hương thanh mát.
Tạ Thức Y nhìn đóa hoa mơ, trả lời hời hợt: "Có."
Ngôn Khanh: "Ấy?" Y ngạc nhiên: "Ngươi đoán sai cái gì?"
Tạ Thức Y mím môi, hàng mi rủ che giấu cảm xúc thật tâm: "Rất nhiều."
*
Địa Ngục đạo.
Kéo theo bàn tay đứt đoạn, Ân Vô Vọng lết đi như cái xác biết đi với trạng thái tê dại trong tiếng còi dai dẳng.
Náu mình vào bóng đêm, gã nhìn đám đệ tử tông Lưu Quang tràn vào lầu Lục Đạo, nét mặt ai nấy đều lẫn lộn giữa ngạc nhiên và vui sướng.
Tiếng còi lại vang lên, giáng mạnh xuống thần kinh gã.
Gã bước ra ngoài.
"Ân Vô Vọng?" Một đệ tử dòng chính tông Lưu Quang sững sờ khi thấy gã.
Ân Vô Vọng ôm cánh tay bị thương, ngẩng đầu nhìn bọn họ trong sắc mặt tái nhợt và lo lắng nói: "Các ngươi mau theo ta."
"Sao cơ?"
Ân Vô Vọng nói: "Đám sâu bọ trong nham thạch sắp lên bờ, hễ bị chúng cắn là chết.
Mau lên tầng hai với ta đi!" Ân Vô Vọng bây giờ cả người toàn máu, trạng thái rất thê thảm, người tông Lưu Quang không hề hoài nghi gã.
Họ nhìn cổ trùng trong nham thạch rồi cũng vô thức run lên, chỉ mong rời đi nhanh chóng: "Được được."
Ân Vô Vọng lặp lại: "Mau theo ta."
Tại Ác Quỷ đạo, ma quỷ có ác đến đâu cũng không sánh được với lòng người.
Trong màn khói dày đặc chia rẽ đám đông, Ân Vô Vọng thầm đếm số, một, gã che mặt một người, bịt mắt và miệng đối phương để hắn ta không thể nhìn hay hét.
Do đứt bàn tay nên gã chọn cách cắn thủng cổ hắn ta, máu văng vào mắt làm gã thoáng run lên.
Đan điền gã vận chuyển, tu vi tăng lên nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc, những ký ức không thuộc về gã đột ngột ùa về.
Gã nhíu mày, nhưng mặc kệ.
Hai.
Gã giết chết người thứ hai.
Khi lấy máu từ tim người này, ký ức xa lạ lại tăng thêm nữa.
Trong trí nhớ sừng sững một bức tường cao đen kịt, ngoài tường là đám đông nghìn nghịt quỳ đầy.
Xa xa, phía tận cùng của vòm trời xám ngoét là chồng chồng chất chất biển máu núi thây.
Gã thấy mình cầm một cái chén và chậm rãi đến trước gờ thành.
Cụp mắt, gã lại thấy một đóa hoa máu hé nở trên khe lõm trên tường.
Nhưng sắc đỏ này không rực rỡ bằng sắc đỏ trên áo quần của một người nào đấy, màu đỏ làm gã không dằn được khao khát nhổ tận gốc nó,