Ngay cả khi còn ở với Becky, hầu hết mọi bữa ăn nếu không phải diễn ra ở trong xe thì cũng là bưng khay cơm ngồi trước màn hình tivi, hoặc Emma một mình ngồi ăn tô ngũ cốc trong khi Becky ngồi nói chuyện một mình cả giờ đồng hồ trước sân một căn hộ vô chủ.Sự ghen tị lại dâng lên trong lòng cô lần nữa, nhưng cô nhanh chóng gạt nó sang bên và nghĩ về bức thư đe doạ.
Sutton đã chết rồi.
Emma sẽ không bao giờ có được một bữa cơm gia đình với chị ruột của mình nữa.Mọi người im lặng trong giây lát, tiếng nĩa khua trên đĩa leng keng và tiếng thìa múc thức ăn kèn kẹt vang lên.
Máy nhắn tin của ông Mercer đột nhiên kêu bíp, ông mở ra xem rồi nhét nó vào lại túi đựng máy nhắn ở bên hông.Emma để ý thấy ông có đôi lần nhìn cô chằm chằm.
Cuối cùng ông đặt hai tay lên bàn.
"Được rồi, chuyện này làm bố khó nghĩ quá.
Con có vết thẹo trên cằm đó từ lúc nào vậy?"Tim Emma nảy lên tới cổ họng.
Mọi người quay sang nhìn cô.
"Ủa, thẹo nào đâu?""Đây này." Ông vươn tay qua bên kia bàn chỉ vào vết thẹo trên cằm cô.
"Bố chưa thấy nó bao giờ."Laurel liếc sang.
"Ờ phải ha.
Lạ thiệt đó!"Bà Mercer cau mày.Emma sờ sờ cằm.
Cô bị vết thẹo này do té khỏi bức tượng Tên Trộm Hamburger ở khu vui chơi trong tiệm ăn McDonalds.
Emma đau đến ngất đi trong vài giây, và khi tỉnh lại cô bé chỉ mong được thấy mẹ Becky đứng bên cạnh vỗ về cô.
Nhưng Becky lại mất hút.Cuối cùng Emma cũng tìm thấy bà đang khóc ngất trên một con thú nhún, người bà nhún lên nhún xuống, bà gập chân lại để có thể đặt chân lên bàn đạp.
Khi Becky trông thấy máu loang lổ dưới cằm Emma, bà càng khóc to hơn.
Emma không thể thành thật kể cho ông Mercer nghe chuyện đó, cô bèn đưa ly nước lên môi.
"Con bị cái thẹo này lâu rồi.
Chắc là vì bố không biết rõ về con nhiều như bố nghĩ.""Có phải bởi vì con là cô gái nào đó tên Emma?" Mẹ Sutton châm chọc.Emma suýt tí nữa bị sặc nước.
Một nụ cười chọc ghẹo bí hiểm nở trên gương mặt mẹ Sutton.
"Nhân tiện, hôm nay Emma của chúng ta có khoẻ không?" Ông Mercer pha trò và nháy mắt.Bà Mercer nhìn chằm chằm Emma, chờ đợi cô trả lời.
Có phải bà đang đùa cô không? Emma cũng không dám chắc nữa.
Giờ cô không dám chắc bất cứ chuyện gì.
"À, hiện giờ Emma có chút mất phương hướng," cô nói khẽ.Gia đình tôi hoàn toàn không biết câu trả lời đó thật lòng đến mức nào.Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, Emma bước ra khỏi cổng và quẹo phải tới công viên lớn nằm cuối dãy nhà.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, cô đã quyết định làm theo lời khuyên của bà Mercer: tập đánh tennis.
Biết đâu cô sẽ tiến bộ thần tốc để có thể đá vào cặp mông tròn nẩy của Nisha,