Editor: DiiHy
—--------------o0o—-------------
Tinh Tinh và Niên Cao điên cuồng chơi suốt cả ngày, vì quá hào hứng mà suýt chút nữa hai đứa bé quên luôn việc ăn trưa để tiếp tục chơi.
Tuy nhiên vẫn bị Bách Kỳ Ngọc cương quyết đưa vào nhà hàng, ăn đến nỗi bụng tròn vo.
Để tiêu thực, hai đứa bé nắm tay nhau đi thành một hàng ngang trước mặt Bách Kỳ Ngọc.
Bách Kỳ Ngọc sợ lạc mất bọn trẻ nên lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm vào bọn nhóc.
Đi dạo được một lúc, hắn đột nhiên nhận thấy xung quanh đây có rất nhiều cha mẹ dùng một sợi dây giống như dây thừng buộc vào tay con họ để bọn trẻ không đi lạc.
Bách Kỳ Ngọc cảm thấy thứ này rất tiện lợi, hắn chặn một người đàn ông trung niên trông có vẻ hiền lành: "Xin lỗi đã làm phiền, cho tôi hỏi thứ này anh mua ở đâu vậy?"
Hắn chỉ vào dây thừng dắt trẻ trên tay người nọ.
"Ý anh là dây dắt trẻ chống lạc này hả?" Người đàn ông trung niên vị người lạ chặn đường cũng không tức giận, anh ta nhìn hai đứa trẻ bên chân Bách Kỳ Ngọc liền cười hiểu ý, nhiệt tình chỉ đường cho hắn: "Anh đến cửa hàng lưu niệm bên kia xem, thường thì những chỗ đó sẽ bán."
"Vâng, cảm ơn anh." Sau khi cảm ơn xong, Bách Kỳ Ngọc dẫn Tinh Tinh và Niên Cao đến cửa hàng để mua hai cái dây chống lạc cho trẻ.
Một hồng một xanh, Tinh Tinh và Niên Cao mỗi người đeo một cái và cùng cột vào tay Bách Kỳ Ngọc.
Điều này đúng là giúp cho việc chăm sóc trẻ con thuận tiện hơn rất nhiều, ít nhất là Bách Kỳ Ngọc không phải liên tục nhìn chằm chằm vào hai đứa bé nữa, tinh thần thả lỏng hơn.
"A, kẹo bông!" Tinh Tinh nhanh mắt nhìn thấy sạp bán kẹo bên lề đường, hai mắt lập tức sáng lên, kéo Niên Cao chạy đến đó.
Chạy, chạy, chạy. Sao lại không chạy được?
Tinh Tinh ngơ ngác quay đầu nhìn sợi dây đeo trên cổ tay, muộn màng nhận ra Bách Kỳ Ngọc không chịu đi theo.
Cô bé tìm kiếm bóng dáng Bách Kỳ Ngọc trong đám đông, Bách Kỳ Ngọc chân dài dáng cao nổi bật trong đám người nên Tinh Tinh rất nhanh xác định được mục tiêu.
"Chú. . . Chú Bách?" Tinh Tinh muốn chạy tới, nhưng đi được một nửa lại do dự dừng lại.
Bởi vì bé nhìn thấy người đứng trước mặt chú Bách.
Người nọ mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đội mũ vành đen rộng che khuất khuôn mặt, toàn thân hắn được bao bọc kín mít, ngay cả đôi bàn tay đáng lẽ nên lộ ra ngoài cũng được giấu trong đôi gang tay đen.
Rất huyền bí.
"Chú nhỏ." Tinh Tinh yên lặng, nhưng không có nghĩa là Niên Cao cũng như thế.
Tiếng cậu bé hét lớn đã trực tiếp thu hút ánh mắt của Bách Kỳ Ngọc và người đàn ông nọ.
Người đàn ông thần bí quay đầu lại, ánh mắt rơi thẳng vào Tinh Tinh, vẻ mặt phức tạp.
Tinh Tinh không nhìn lại hắn ta.
Trong lúc cô bé chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đối phương đã bước nhanh về phía này, ngồi xổm trước mặt bé.
Ngay lập tức tay Bách Kỳ Ngọc đã giữ chặt vai người này.
"Đừng lo, tôi không có ác ý."
Người đàn ông bí ẩn như cảm nhận được sức lực mạnh mẽ từ bàn tay đang đặt trên vai mình, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tinh Tinh.
Không ngoài dự đoán, trên mặt hắn cũng đeo một chiếc khẩu trang màu đen, chỉ để lộ một đôi mắt đen nhánh.
Tinh Tinh ngơ ngác nhìn lại đối phương, nhìn vào sâu trong mắt hắn ta, thấy hình ảnh chính mình phản chiếu trong đó.
Đó là một đôi mắt rất trong trẻo, người có được đôi mắt này không thể nào là người xấu.
Trẻ con có cách thức rất đặc biệt để đánh giá một người là tốt hay xấu, ít nhất bây giờ Tinh Tinh không cảm thấy người chú xa lạ trước mặt mình là người xấu.
Cô bé bỏ qua cách ăn mặc kì lạ của đối phương, lễ phép cười nói: "Chú tìm Tinh Tinh có chuyện gì không ạ?"
"Chú bị lạc đường." Người đàn ông thần bí nói, mặc dù nhìn hắn ta không có vẻ gì giống với đi lạc: "Chú không tìm được đường, cháu có thể chỉ giúp chú chỉ đường không?"
"Lạc đường sao?" Tinh Tinh nghiêng đầu: "Vậy chú muốn đi đâu ạ?"
Khi hỏi đường cũng phải cho người ta biết địa điểm cụ thể mình muốn đến chứ.
"Chú không biết, cháu tùy tiện chỉ cho chú một con đường đi."
"Vậy thì. . ." Tinh Tinh khó xử gãi đầu: "Nếu chú không tìm thấy đường về nhà thì phải đi tìm chú cảnh sát."
"Thật sao?" Người đàn ông lẩm bẩm, sau đó cười khẽ: "Cảm ơn cháu nhé."
Tiếng cười của hắn rất hay, giống như trúc xanh mùa hạ lay động trong gió hè, trong trẻo sảng khoái, khiến Tinh Tinh hơi thất thần.
Khi cô bé định thần lại, trên tay đã có một hộp quà được gói rất tinh xảo, dường như bên tai vẫn còn văng vẳng lời đối phương nói trước khi rời đi.
"Cái này tặng cho cháu, cảm ơn."
Trong lòng Tinh Tinh có một cảm giác rất kỳ quái, bé cảm thấy đối phương muốn nói không phải là cảm ơn, mà là. . .
Quà sinh nhật.
Nhưng điều này làm sao có thể được?
Một người xa lạ sao có thể biết sinh nhật của bé là ngày nào, vả lại sinh nhật bé đã trôi qua được vài ngày rồi.
Coi như là quà sinh nhật muộn.
Sự xuất hiện của người đàn ông thần bí tựa như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, tóe lên chút gợn sóng, nhưng mặt hồ rất nhanh phẳng lặng trở lại.
"Để chú giúp Tinh Tinh mở quà nhénhé?"
Bách Kỳ Ngọc lo rằng món quà không rõ nguồn gốc này sẽ không an toàn và muốn lấy nó khỏi Tinh Tinh.
"Không cần đâu, Tinh Tinh muốn tự mình mở quà."
Tinh Tinh từ chối sự giúp đỡ của Bách Kỳ Ngọc và tự mình mở quà.
Bên trong hộp có một món quà.
Đó là một chiếc khóa vàng nhỏ được chế tác tinh xảo.
Bên trên khắc bốn chữ Như ý cát tường, là loại khóa trường mệnh mà người lớn hay cho trẻ con đeo để bảo vệ bình an.
Nếu hắn nhớ không nhầm, loại khóa này có thể mở ra, bên trong. . .
Quả nhiên, một bảng tên bằng vàng ròng có tên Tinh Tinh xuất hiện.
Sắc mặt Bách Kỳ Ngọc tối sầm lại.
Đúng là có mưu đồ mà đến, món quà này tuyệt đối không phải là tùy hứng tặng, đối phương đã sớm chuẩn bị xongg món quà này.
"Tinh Tinh, Niên Cao, e rằng hôm nay chúng ta phải về sớm một chút."
"Vâng ạ." Thực ra bọn họ đã chơi gần hết những trò có thể chơi rồi, ở lại đây cũng chẳng còn thú vị nữa, nên hai bạn nhỏ đồng ý về sớm.
Khi ba người rời đi, người đàn ông thần bí lại xuất hiện ở sau lưng bọn họ.
Hắn nhìn theo bóng lưng mấy người Tinh Tinh, tháo mũ và khẩu trang xuống để lộ khuôn mặt tuấn tú ngoài ba mươi.
Dáng người đàn ông đó cũng rất xuất sắc, vừa lộ ra khuôn mặt đã thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường, nhưng hắn ta không hề để ý, cứ đứng nhìn theo bóng lưng Tinh Tinh cho đến khi khuất bóng.
Một lúc sau, môi mỏng khẽ mấp máy, không tiếng động phun ra vài chữ.
--Tôi sẽ bảo vệ chị.
1
Như thể cảm nhận được điều gì, Tinh Tinh vô thức quay đầu lại nhưng chỉ thấy đám đông náo nhiệt, và không có người đàn ông thần bí nào ở đó.
***
Lại gặp