Editor: DiiHy
—--------------o0o—------------
Hàn Vi Lam có rất nhiều bạn, nhưng người có thể cho cô vay năm triệu ngay lập tức thì rất ít.
Người bạn thân nhất Cố Tinh Tinh là một trong số ít đó, nhưng tình huống hiện tại của cô ấy. . . không thể nhờ được.
Ngoài Cố Tinh Tinh ra, cô không tìm được ai thích hợp.
Sau khi suy tính kỹ, cô tình cờ nghĩ đến Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc tới tìm mình lúc sáng.
Đối với bọn họ, con số năm triệu chỉ là chuyện nhỏ, có thể cho cô vay mà không áp lực gì.
Vấn đề duy nhất là, bọn họ có đồng ý cho cô vay hay không, và cô nên đến tìm ai để vay đây.
Về Phó Hành, Hàn Vi Lam không thích anh theo bản năng, cô cũng tin rằng mọi phụ nữ đều không thích người đàn ông đối xử tệ bạc với bạn thân của mình.
Vì vậy chỉ còn lại Bách Kỳ Ngọc, nhưng cô lại không quá quen với Bách Kỳ Ngọc, không biết hắn có chịu cho vay hay không.
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Hàn Vi Lam vẫn đi tìm Bách Kỳ Ngọc.
Mặc kệ có được hay không, phải thử mới biết.
Cô đã lường trước được khả năng thành công lớn hơn, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng rằng nó lại suôn sẻ như vậy.
Bách Kỳ Ngọc không nói hai lời lập tức đồng ý!
Diễn biến nhanh gọn này khiến Hàn Vi Lam hơi sững sờ, cô ngây ngốc nhìn Bách Kỳ Ngọc, biểu cảm hơi giống Tinh Tinh, quả không hổ danh là đôi bạn thân?
"Số tài khoản của cô là gì, tôi chuyển cho cô."
Nói là làm, Bách Kỳ Ngọc cầm điện thoại lên chuyển tiền cho Hàn Vi Lam.
Hàn Vi Lam sợ ngây người, người này luôn hành động nhanh chóng như vậy à?
"Anh không sợ tôi vay mà không trả sao?"
Hắn thậm chí còn không yêu cầu cô viết giấy nợ, đã trực tiếp chuyển khoản, sao người này có thể đốt tiền như vậy. . .
Nghĩ xấu về người tốt bụng đã cho mình vay tiền có vẻ không hay cho lắm.
"Không sao." Bách Kỳ Ngọc cười làm Hàn Vi Lam khó hiểu: "Nếu cô không trả, thì tôi sẽ đòi Tinh Tinh."
Hàn Vi Lam: ". . ."
Cô hiểu ám chỉ của đối phương.
Các ngón tay đan vào, đây là củ động nhỏ mỗi khi cô do dự về điều gì đó.
Sau một lúc, Hàn Vi Lam cuối cùng cũng quyết định.
Cô hít một hơi thật sâu, giọng run rẩy: "Tôi không biết anh có biết chuyện đó hay không. Vào thời điểm Tinh Tinh học cấp ba, cô ấy đã chọc phải một người điên không nên chọc, cô ấy đưa người đó vào tù và tòa án phán quyết ba mươi năm tù, nhưng. . ."
***
"Chủ tịch Phó, tôi đã tìm thấy tư liệu mà anh muốn."
Giọng nói bình tĩnh của người đàn ông phát ra từ đầu bên kia điện thoại: "Hàn Đại Dư 67 tuổi, ba mươi năm trước bị bắt giam vì tội cố ý giết người và bị kết án ba mươi năm tù."
"Năm đó chuyện này huyên náo rất lớn, bởi vì Hàn Đại Dư giết người có mưu tính từ trước. Ông ta vốn đã an bài xong cách thoát tội, ban đầu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, nhưng không ngờ trong lúc gây án bị một nữ sinh cấp ba bắt gặp, quá trình phạm tội của ông ta bị ghi lại. Nhân chứng vật chứng đầy đủ nên Hàn Đại Dư phải lãnh án."
Phó Hành yên lặng lật tài liệu điện tử do thám tử gửi đến, khi ánh mắt quét qua hàng chữ trên đó thì giật mình.
Đối với vụ án năm đó, một số việc anh đã quên cũng hiện lên trong tâm trí.
"Phó Hành, có phải con đã làm chuyện gì hay không? Sao nhà họ Cố lại đến cảm ơn con vì đã cứu con nhà họ?"
"Con có làm gì đâu."
Lúc đó Phó Hành vừa đi học về, qua loa lấy lệ đáp lại lời hỏi thăm của mẹ, sau đó về phòng.
Qua một thời gian ngắn, anh vô tình nghe được cuộc thảo luận của các bạn trong lớp.
"Các cậu biết tin gì chưa? Tên sát nhân biến thái ở thành phố chúng ta đã bị bắt rồi đấy."
"Thật khủng khiếp, loại người này chắc là có bệnh tâm thần."
"Ai mà biết được?"
"Mà này, hắn ta bị bắt như thế nào? Tớ nghe nói một nữ sinh trường chúng ta có liên quan đến vụ này đấy?"
"Hình như nữ sinh kia trong lúc đang chụp ảnh tự sướng thì vô tình đụng độ kẻ sát nhân, thậm chí còn quay được quá trình giết người. Nhờ vậy vụ án mới được giải quyết đấy."
"Thật hay giả vậy? Sao kịch bản này ảo diệu quá!"
"Thật đấy. Hơn nữa nữ sinh này còn chủ động đứng ra xác nhận, cho nên cảnh sát mới bắt được hung thủ thật sự. Tớ còn nghe nói khi hung thủ bị bắt, hắn còn dọa giết nữ sinh ấy nữa cơ, thật đáng sợ."
"Tội cho nữ sinh ấy quá, nhưng cũng phải nói cô ấy thật dũng cảm."
"Dũng cảm thì dũng cảm, nhưng chọc phải loại bệnh thần kinh này thì đúng là quá thảm."
. . .
Những lời bàn luận của bạn học cũ dường như vẫn văng vẳng bên tai, thế giới trước mắt Phó Hành dần tối lại.
Phó Hành nhìn đi chỗ khác, anh đột nhiên nhận ra mình không thể đọc được những dòng chữ trước mặt mình nữa.
Hóa ra đứa trẻ anh tiện tay cứu ngày ấy là Tinh Tinh?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Phó Hành không thể kiềm chế được mà nghĩ về tình huống lúc ấy.
Ở trong một con hẻm nhỏ tối tăm, một người đàn ông như kẻ điên mất trí đè một cô gái mặc đồng phục học sinh giống anh xuống đất, hai tay hắn ta gắt gao bóp cổ cô gái, như thể muốn giết chết cô ấy.
Cô gái vùng vẫy trong tuyệt vọng với mong muốn được sống sót, nhưng trời sinh sức lực con gái không thể đọ nổi một người đàn ông trưởng thành, cô gái dần dần buông tay vì thiếu oxi.
Lúc đó Phó Hành tình cờ đi ngang qua.
Anh vô tình nghiêng đầu nhìn vào trong hẻm thì phát hiện ra cảnh tượng khủng khiếp này.
Dù là người lạnh nhạt đến mức nào, khi gặp cảnh này đều không thể thấy chết không cứu.
Vì thế Pho Hành lập tức lao ra cứu người: "Dừng lại!"
Người đàn ông mất trí phát hiện có người đến gần, hắn ta lập tức bỏ mặc cô gái không rõ sống chết, tùy tiện nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất rồi bỏ chạy.
Phó Hành không đuổi theo, trước tiên anh lại gần cô gái xem xét tình huống của cô: "Này, cô không sao chứ?"
Sau khi trải qua giây phút giành giật giữa sự sống và cái chết, Cố Tinh Tinh lúc này vô cùng nhếch nhác.
Không chỉ toàn thân dính đầy bùn đất, khuôn mặt cũng nhem nhuốc bẩn thỉu, mái tóc dài rối tung không ra hình dáng gì.
Bởi vì hình tượng quá thê thảm, cộng thêm ánh sáng lờ mờ của con hẻm, nên Phó Hành căn bản không nhìn rõ dáng vẻ của Cố Tinh Tinh.
Nhưng Cố Tinh Tinh lại thấy rất rõ mặt anh.
Cô biết anh, anh là học thần, thành tích học tập quanh năm đứng đầu toàn trường, rất nổi tiếng ở trường cấp ba.
Đến giờ, ảnh của anh vẫn được dán ở bảng danh dự trước cổng trường để mọi người chiêm ngưỡng.
Nếu cô nhớ không nhầm, anh tên là. . . Phó Hành.
Phó hành thấy Cố Tinh Tinh vẫn còn ý thức nên không dám tùy tiện di chuyển cô, sợ trên người cô có vết thương nghiêm trọng, nếu di chuyển lung tung sẽ gây ra tổn thương thứ cấp.
Anh lập tức lấy điện thoại