Editor: DiiHy
—-------------o0o—----------
"Ông ta là nhà cung cấp một nửa nhiễm sắc thể còn lại của tôi."
Khi nói câu này vẻ mặt Hàn Vi Lam cực kỳ thờ ơ, không giống như đang nói về cha ruột mình, mà giống như kẻ thù hơn.
Kẻ thù cùng chung mối hận sâu sắc.
Bách Kỳ Ngọc hoàn toàn không lường trước được tình huống này.
Đúng vậy, ai mà ngờ được bà chủ nhà hàng xinh đẹp quyến rũ, là một nữ cường nhân trong mắt mọi người, lại có bố ruột là tội phạm giết người.
Chuyện này nghe có vẻ khó tin, nhưng đó là sự thật, không thể thay đổi được.
Vậy. . . Cố Tinh Tinh có biết chuyện này không?
Bách Kỳ Ngọc vô thức quay sang nhìn Tinh Tinh đang mang vẻ mặt ngây thơ, cổ họng hơi căng thẳng: "Đưa Tinh Tinh và Niên Cao ra ngoài."
Hai người đàn ông trầm mặc mở cửa bước vào, mỗi người bế một đứa bé ra ngoài và đặt phòng bao bên cạnh để hai đứa nhỏ không biết sự đời ăn uống chơi đùa bên trong.
Khi Tinh Tinh được bế đi, trên tay bé vẫn còn cầm một miếng bánh củ cải, cô nhóc ngốc manh nằm bò trên vai chú vệ sĩ nhìn hai người lớn trong phòng.
Cảm nhận được ánh mắt Tinh Tinh, Hàn Vi Lam ngẩng đầu cười gượng với bé, Tinh Tinh vô thức đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.
Cổ họng Hàn Vi Lam khô khốc.
Cánh cửa dần dần đóng lại che khuất tầm nhìn của hai người, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng Tinh Tinh, Hàn Vi Lam mới nói tiếp: "Tôi biết anh muốn hỏi gì, mặc dù tôi cũng không chắc lắm, nhưng có lẽ Tinh Tinh không biết người năm đó cô ấy đứng ra làm chứng tống vào ngục là cha tôi."
Nếu biết, chắc cô ấy sẽ không còn mặt mũi nào làm bạn với cô nữa.
Hàn Vi Lam tự giễu.
"Người đàn ông kia vốn không phải là người, ông ta là cầm thú!"
Trong đôi mắt phượng lạnh lùng hiện lên vô số hận thù.
Trong ký ức từ nhỏ đến lớn của Hàn Vi Lam, cô cảm thấy mối quan hệ của bố mẹ mình rất kỳ lạ.
Bố mẹ người khác, dù không yêu thương nhau, thì ít nhất ngoài mặt vẫn giữ mối quan hệ bình đẳng, tương kính như tân.
Bố mẹ cô không phải một đôi vợ chồng bình đẳng, nói đúng hơn là quan hệ chủ tớ.
Mẹ Hàn Vi lam họ Trần, nhà họ Trần từng là gia tộc nhị lưu ở thành phố này, tuy không lên được hàng thượng lưu, nhưng cũng là một nhà giàu có quyền có thế trong mắt người ngoài.
Còn bố cô thì sinh ra trong một gia đình bình thường, nếu hỏi điểm khác biệt giữa ông ta và người bình thường là gì, thì chính là khuôn mặt tuấn tú và đầu óc không tệ.
Nhờ thông minh, Hàn Đại Dư đã trúng tuyển một trường đại học trọng điểm trong thành phố, còn quen được thiên kim tiểu thư là mẹ Hàn.
Hai người có cuộc gặp gỡ lãng mạn, và rơi vào lưới tình cũng là trong dự liệu.
Tổ hợp thiên kim nhà giàu và cậu học trò nghèo, được xác định là bị bố mẹ đằng gái chèn ép.
Nhà họ Trần hoàn toàn không muốn Hàn Đại Dư làm con rể, nhưng đáng tiếc năm đó mẹ Hàn bị Hàn Đại Dư mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thậm chí đã nhiều lần tự tử, và cuối cùng người nhà đành phải thỏa hiệp.
Biết làm sao khi nhà bọn họ chỉ có mỗi đứa con gái duy nhất chứ?
Tuy nhiên khi hai người kết hôn, nhà họ Trần yêu cầu Hàn Đại Dư phải ở rể.
Hồi đó xã hội chưa hiện đại cởi mở như bây giờ, đối với một người đàn ông, ở rể được coi là sự nhục nhã rất lớn, nếu là người có lòng tự trọng cao thì chưa chắc đã làm được.
Nhưng hiện giờ Hàn Vi Lam vẫn sống sờ sờ ngồi đây cho thấy Hàn Đại Dư đã đồng ý yêu cầu đó.
Là chịu nhục dữ chưa. Kể từ khi biết quá khứ của bố mẹ, Hàn Vi Lam không nhịn được trào phúng.
Sau khi kết hôn, hai người cũng coi như có một khoảng thời gian ngọt ngào.
Mẹ Hàn chỉ biết tiêu tiền và ăn chơi, không có ý định tiếp quản chuyện công ty, trong khi đó Hàn Đại Dư tiến vào công ty Trần gia, đi lên từ chức vụ thấp nhất.
Qua thời gian dài, cuối cùng Hàn Đại Dư cũng dần được các trưởng bối Trần gia chấp nhận.
Vốn dĩ cuộc sống như thế cũng không tệ, nhưng tiếc là tiệc vui chóng tàn, Hàn Vi Lam ra đời.
Hàn Vi Lam chào đời là chuyện vui đối với nhà họ Trần, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, cô mang họ Hàn, không phải họ Trần.
Hóa ra Hàn Đại Dư đã dụ dỗ mẹ hàn, bí mật đổi họ cho Hàn Vi Lam thành họ của ông ta.
Điều này đã chọc vào họng súng của hai vị trưởng bối nhà họ Trần.
Hàn Đại Dư nói được mà không làm được. Trước khi hai người kết hôn mọi người đã thống nhất rõ ràng, đứa con đầu lòng của hai vợ chồng bất kể nam hay nữ đều sẽ mang họ Trần, là người nối dõi của nhà họ Trần, còn những đứa trẻ sau đó muốn theo họ bố hay họ mẹ thì tùy.
Nhưng hai vợ chồng này lại giấu giếm bọn họ làm ra chuyện như vậy. Muốn làm ai ghê tởm chứ?
Đại chiến gia đình từ đấy mà ra, nhưng điều đáng buồn nhất lúc này là mẹ Hàn vẫn đứng về phía Hàn Đại Dư, quay lưng lại với người nhà.
Lão gia tử Trần gia vì đứa con gái bất hiếu này mà trực tiếp nhập viện, không lâu sau lão phu nhân cũng đi theo.
Khi hai ngọn núi lớn đổ xuống, mẹ Hàn tất nhiên cũng hoảng sợ, nhưng kỹ năng dỗ dành của Hàn Đại Dư thực sự rất cao siêu, ông ta vừa trấn an mẹ Hàn, vừa nhân cơ hội này nuốt gọn công ty nhà họ Trần.
Chờ khi hai lão nhân gia xuất viện, quyền hành công ty đã không còn ở trên tay bọn họ.
Bởi vì trong tay Hàn Đại Dư có 20% cổ phần do mẹ Hàn chuyển nhượng, cộng thêm việc ông ta thu mua cổ phần từ tay các cổ đông nhỏ, tổng cộng thu được 31%, nhiều hơn 30% cổ phần trong tay ông cụ Trần.
Chỉ một phần trăm đã quyết định được rất nhiều thứ.
Tiền tài và quyền lực khiến con người biến chất.
Hàn Đại Dư lên nắm quyền Trần gia, đã thay đổi sự thận trọng trước đây dần trở nên mạnh mẽ hơn, cùng với đó là thái độ của ông ta với mẹ Hàn ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Tuy nhiên mẹ Hàn vẫn nhu nhược cho rằng đó là lỗi của mình và cúi đầu lấy lòng chồng, dần dà tạo thành mối quan hệ dị dạng trong ấn tượng của Hàn Vi Lam.
Đặc biệt là sau khi hai ông bà cụ Trần gia qua đời, sự tàn ác của Hàn Đại Dư càng bộc lộ rõ ràng.
Từ thời thơ ấu, Hàn Vi lam đã phải chịu cảnh bạo lực gia đình.
Lúc Hàn Vi Lam đi học, bên ngoài thì gọn gàng xinh đẹp, nhưng khi xốc quần áo lên, cả người đầy những vết máu ứ đọng.
Chính vì thế cô ngày càng trở nên nhạy cảm và cực đoan, tính cách hơi u ám, dọa