Editor: DiiHy
—--------------o0o—------------
Để bồi bổ sức khỏe cho đại tiểu thư và tôn thiếu gia, mỗi ngày bà quản gia đều chuẩn bị nhiều thức ăn bổ máu và nhờ lái xe Cố gia đưa đến bệnh viện.
Bà lão già rồi không tiện đi lại nên không thể đến bệnh viện thăm trực tiếp, nhưng ngày nào trong phòng bệnh cũng tràn ngập mùi hương của bà.
— mùi hương của đồ ăn bà nấu.
Tiếc là bà lão chuẩn bị đồ ăn dành cho hai người, nhưng mỹ thực đưa đến đều chui vào bụng một người.
Tinh Tinh vẫn chưa tỉnh, nên không thể ăn được.
Phó Ti Cẩn tỉnh lại đã được một tuần, mặc dù ngày đầu tiên hắn bị lừa, nhưng bây giờ những điều nên biết hắn đã biết hết rồi.
Mẹ hắn vẫn đang hôn mê bất tỉnh trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Bác sĩ nói, nếu cứ tiếp tục thế này, có khả năng Tinh Tinh sẽ trở thành người thực vật.
Mặc dù thân thể Phó Ti Cẩn đã nhanh chóng hồi phục dưới sự giúp đỡ của năng lực thần bí, nhưng đến bây giờ hắn vẫn không thể chấp nhận được tin dữ này.
Không chỉ mình hắn, mà những người khác cũng không muốn tin vào điều này.
Gần đây nhóm người Phó Hành đang bận bịu sứt đầu mẻ trán.
Bọn họ vừa phải chăm sóc Tinh Tinh và Phó Ti Cẩn, vừa phải lừa gạt các vị trưởng bối về tình hình của hai người bệnh, đặc biệt là tình trạng hiện giờ của Tinh Tinh. Ngoài ra còn phải liên hệ với đoàn đội luật sư để đưa đám người Hàn Đại Dư vào ngục giam từ giờ đến cuối đời không thể ra ngoài. Hơn nữa mỗi người bọn họ còn có công việc của mình ở công ty, không thể bỏ qua được.
Rất nhiều chuyện chồng chéo lên nhau, Phó Hành hận không thể phân thân thành bốn người để cùng xử lý mọi chuyện.
Ngay cả Phó Ti Cẩn mới tỉnh lại cũng phải chống đỡ thân thể ốm yếu để làm việc từ xa trên máy tính, điện thoại.
Dù sao thì bộ phim điện ảnh lớn đầu tiên hắn đầu tư cũng đã đóng máy và bắt đầu tiến hành giai đoạn hậu kỳ, bình thường vào thời điểm này đã phải sắp xếp xong xuôi các hoạt động tuyên truyền quảng cáo trên quy mô rộng.
Những hoạt động nhỏ có thể do đoàn phim tự giải quyết, nhưng có một số vấn đề yêu cầu nhà đầu tư là hắn phải tự mình ra tay.
Suy cho cùng hoat động tuyên truyền này rất có lợi đối với công ty giải trí Phó thị, có thể nhân cơ hội này để quảng bá sản phẩm của công ty hoặc tăng sự xuất hiện của các nghệ sĩ dưới quyền quản lý của công ty.
Lợi nhuận trong quá trình này rất khả quan nên tất nhiên Phó Ti Cẩn không thể bỏ qua.
Ngoài việc vốn là một doanh nhân ra, hắn cũng phải nhanh chóng kiếm tiền mua sữa bột.
Đừng hiểu lầm, Ngư Du không mang thai.
Nhưng hai người đã đính hôn, cách ngày kết hôn cũng không còn xa. Sau khi kết hôn đương nhiên sẽ có con cái, mà sinh con thì rất tốn kém, nếu không chỉ sinh một đứa thì tốn kém càng gấp bội.
Vì thế Phó Ti Cẩn không thể không lên kế hoạch chu đáo ngay từ bây giờ.
Ngư Du vô tình biết được suy nghĩ này của hắn: ". . ."
Em cảm thấy anh lo xa quá rồi đấy, lại còn không chỉ sinh một đứa, anh nghĩ đẹp quá ha.
Được rồi, cô ấy chỉ hơi xấu hổ thôi.
An Nhiên cũng ở trong phòng bệnh nghe được hai người này trò chuyện, liền quay lại tát Phó Ti Thận một cái.
"Sao em lại đánh anh?" Phó Ti Thận đau khổ ôm mặt.
An Nhiên không hề dùng sức nên không thể làm hắn bị thương, nhưng ai vô duyên vô cớ bị ăn đánh cũng cảm thấy ủy khuất.
"Anh rảnh rỗi thì đi học hỏi thêm anh trai anh đi. Mở phòng làm việc mà đi làm bữa đực bữa cái, thậm chí nhân viên còn tìm em phàn nàn, bảo rằng anh chỉ ngoan ngoãn đi làm được một thời gian ngắn rồi lại bắt đầu trốn việc."
Không phải An Nhiên muốn so sánh với người khác, nhưng Phó Ti Thận là hạng người không ai quất roi sau lưng là không chịu tiến bộ.
Chỉ muốn vui chơi hưởng thụ.
"Anh trốn việc không phải để chăm sóc anh hai và Tinh. . . mẹ sao. Đây là anh đang san sẻ gánh nặng với các trưởng bối đó. Với lại dạo này phòng làm việc cũng rảnh rỗi, cần gì phải suốt ngày làm ổ ở đó chứ?"
Nghe Phó Ti Thận bào chữa mà An Nhiên không nói nên lời.
Cô ấy liếc bạn trai một cái rồi đi sang thăm Tinh Tinh.
Đây là thói quen của bọn họ mỗi ngày khi đến bệnh viện, họ sẽ thăm Tinh Tinh trước, sau đó ở lại phòng bệnh của Phó Ti Cẩn, cứ cách nửa tiếng lại qua chỗ Tinh Tinh xem tình hình, vì sợ bỏ lỡ khoảnh khắc cô tỉnh lại.
Mặc dù họ cũng không biết cô có thể tỉnh lại hay không.
Trong lòng An Nhiên hơi mờ mịt, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Nhìn thì mọi người có vẻ đã bình tĩnh lại, nhưng chỉ trong lòng mỗi người tự biết, nếu Tinh Tinh vẫn chưa tỉnh lại một ngày, trái tim họ sẽ phải chịu giày vò thêm một ngày.
Không ai có thể cứu chữa được. . .
Một cơn gió lướt qua người An Nhiên, làm làn váy cô tung bay.
Cô ấy sững sờ nhìn bóng dáng Phó Hành đang chạy phía trước mình và sắp biến mất ở khúc cua.
Đằng sau cô là các bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng.
Cô ấy hậu tri hậu giác nhận ra điều gì đó.
Khóe môi đang mím chặt của An Nhiên dần nhếch lên, mặc kệ trên chân còn đang đi giày cao gót, cô ấy chạy thật nhanh đến cửa phòng bệnh của Tinh Tinh.
Lúc này cửa phòng bệnh mở rộng, cảnh người người đi ra đi vào thật náo nhiệt.
An Nhiên không dám đi vào quấy rầy mọi người, chỉ đứng sau nhìn qua khe hở giữa đám người.
Dù không nhìn rõ lắm nhưng cô vẫn thấy thân hình mảnh mai yếu ớt đáng lẽ nên nằm trên giường bệnh đã ngồi dậy.
Ngồi dậy!
Dì Tinh tỉnh rồi!
An Nhiên cố kiềm nén không hét lên, hai tay run run cầm điện thoại, vội vàng gửi một tin nhắn thoại vào trong nhóm bằng giọng nói đứt quãng: "Tinh. . . dì Tinh tỉnh rồi, mọi người mau đến đây đi, dì Tinh thực sự tỉnh lại rồi!"
Cô ấy quá kích động nên nói năng không mạch lạc, chỉ lặp đi lặp lại câu dì Tinh tỉnh rồi. Nhưng điều này cũng khiến cả nhóm hoảng hốt.
【Phó Ti Thận: Mẹ tỉnh rồi sao?! Ai đó dội cho tôi một chấu nước đá xem tôi có đang nằm mơ không.】
【Phó Ti Cẩn: Đợi một chút, tôi đang đi xe lắn đến.】
【Cố Lan: . . .】 Quá bất ngờ nên chưa biết phải nói gì.
【 Bạch Kỳ Vũ: Đang trên đường tới.】
Trong khi mọi người đang tức tốc chạy đến, thì Tinh Tinh vừa mới tỉnh lại vẫn đang bám lấy người Phó Hành khóc thút thít.
——Xin kẹo.
"Hu hu đau quá, lưng Tinh Tinh đau quá."
Tinh Tinh nhíu đôi mày xinh đẹp, vẻ mặt ủy khuất, hai tay ôm chặt Phó Hành không buông: "Chú ơi, Tinh Tinh muốn ăn kẹo."
Không phải giọng nói trẻ con nữa, giọng Tinh Tinh bây giờ mang theo sự thành thục và quyến rũ của người trưởng thành, nhưng Tinh Tinh không nhận ra sự kỳ lạ này, vẫn tiếp tục trốn trong vòng tay Phó Hành.
Ở đây có nhiều bác sĩ quá, bọn họ