Editor: DiiHy
---------------------o0o------------------
Nửa tiếng sau, Cố Lan và Bách Kỳ Ngọc cũng đến bệnh viện.
Hai người gặp nhau ở cổng viện như thể đã hẹn trước, hay nói đúng hơn là tình cờ gặp.
Hai người nhìn nhau, sau đó đột nhiên tăng tốc lao thẳng đến phòng bệnh của Tinh Tinh.
Nếu đã không thể là người đầu tiên Tinh Tinh nhìn thấy sau khi tỉnh lại, thì cũng không thể lưu lạc đến kẻ cuối cùng chứ?
Bách Kỳ Ngọc chạy đến thang máy trước bằng tốc độ báo săn.
Cố Lan vội vàng chạy theo nhưng vẫn không kịp vào thang máy, hắn tức giận đấm vào tường, quay đầu chạy vào cầu thang bộ.
Tinh Tinh ở tầng 9, chạy bộ từ tầng một lên tầng chín là việc rất tốn thể lực.
Cố Lan bị buộc phải chạy bộ lên quả thực mệt như cún, kết quả vừa ra khỏi cầu thang bộ, hắn đã thấy bóng lưng tiêu sái của Bách Kỳ Ngọc biến mất sau cánh cửa phòng bệnh của Tinh Tinh.
Cố Lan: ". . ."
Mẹ kiếp!
Cho đến khi Cố Lan lê đôi chân bủn rủn đi vào phòng bệnh của Tinh Tinh, còn chưa kịp thở phào đã bị tiếng reo hò làm cho giật mình: "Em trai!"
Không phải giọng nói non nớt ngây thơ của con nít, mà là chất giọng nhẹ nhàng quyến rũ vốn chỉ có ở phụ nữ trưởng thành được cất lên, âm điệu hoạt bát hơn, càng thể hiện sự gần gũi.
Cố Lan sững sờ tại chỗ, đầu óc mù mịt nghĩ đến trước kia Tinh Tinh gọi hắn là gì?
Cười lạnh trào phúng: "Cố Lan".
Chế giễu ác liệt: "Cố Tiểu Lan".
Không khách khí: "Này".
Hoặc là lạnh lùng bình tĩnh gọi hắn: "Chủ tịch Cố".
Cho dù là gọi kiểu gì, cũng không dùng giọng điệu thân thiết sôi nổi như bây giờ: "Em trai?"
Đây không phải. . . không phải chỉ có tiểu Tinh Tinh mới. . .
Ánh mắt tối sầm lại, Cố Lan cuối cùng cũng nhận ra điểm không đúng.
Bởi vì hiện tại Tinh Tinh đang dựa vào ngực Phó Hành, hơn nữa tư thế rất thân cận thoải mái. Cố Tinh Tinh có ý định ly hôn với Phó Hành sẽ không làm ra hành động này.
Người trước mắt này, người này. . .
"Em có muốn ăn kẹo không?"
Tinh Tinh nhận ra Cố Lan đang nhìn kẹo trong tay mình, hơi do dự nhưng vẫn đưa ra.
Kẹo ăn rất ngon, nhưng em trai vẫn quan trọng hơn.
Tinh Tinh vừa tỉnh dậy đã đòi ăn kẹo, sau khi An Nhiên hỏi ý kiến bác sĩ đã mua cho cô một cây kẹo bông.
Dì Tinh vừa tỉnh dậy nên dạ dày yếu, không thể ăn kẹo quá cứng, kẹo bông đưa vào miệng là tan, hàm lượng đường cũng không cao, rất phù hợp.
Tinh Tinh cầm kẹo ăn ngon lành, sắc mặt vốn tái nhợt cũng hồng hào hơn, khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Phó Ti Thận nhìn cậu mình với ánh mắt ghen tỵ, hắn vừa nói đùa xin kẹo của Tinh Tinh nhưng mẹ nhất quyết không cho, ai ngờ cậu vừa đến mẹ đã lập tức mời.
Quá bất công!
An Nhiên cạn lời nhìn Phó Ti Thận.
Nếu bây giờ cho anh chàng này và dì Tinh cùng làm bài kiểm tra độ tuổi tinh thần, không chừng sẽ ngang nhau đấy?
Cô ấy không có ý châm chọc, cô chỉ muốn trần thuật sự thật mà thôi.
Cố Lan không buồn để ý đến tâm trạng của mấy đứa cháu, hắn đi nhanh đến chỗ chị gái, không khách khí chen vào chỗ Bách Kỳ Ngọc, chiếm lấy bàn tay còn lại của Tinh Tinh.
"Chị biết tôi là ai không?"
Tiếng gọi chị này rất tự nhiên, nếu Cố Tinh Tinh đã khoi phục trí nhớ nghe được, chắc có lẽ phản ứng của cô cũng giống như Cố Lan vừa rồi.
"Biết chứ, em trai."
Tinh Tinh chỉ vào Cố Lan trước, sau đó nhân tiện nhận diện hết những người có mặt ở trong phòng.
"Chú." Phó Hành.
"Chú Bách." Bách Kỳ Ngọc.
"A Cẩn." Phó Ti Cẩn.
"Tiểu Thận." Phó Ti Thận.
"Nhiên Nhiên." An Nhiên.
"Chị Ngư Du." Ngư Du.
Không sai, nhưng đây không phải là những xưng hô Cố Tinh Tinh trưởng thành biết.
Phó Hành, người đã biết nguyên do, nắm lấy bàn tay đang giơ lên của Tinh Tinh nhẹ nhàng bỏ vào trong chăn, tiện thể tường thuật lại những lời bác sĩ vừa nói.
"Nếu cả đời này mẹ vẫn không khôi phục ký ức thì sao?" Vẻ mặt Phó Ti Thận đầy lo lắng.
"Bố nuôi cô ấy cả đời." Phó Hành rất bình tĩnh.
Kết cục này anh đã suy nghĩ đến rất nhiều lần kể từ khi Tinh Tinh rơi vào tình huống này.
"Tôi cũng có thể nuôi chị gái tôi cả đời." Cố Lan lập tức tỏ thái độ theo.
Bách Kỳ Ngọc trầm mặc không nói gì.
Nếu Tinh Tinh vẫn còn là dáng vẻ của một đứa bé, hắn có thể nói ra những lời này mà không hề có gánh nặng, nhưng bây giờ cô đã trở về hình dáng ban đầu, đồng thời thân phận vốn có của cô cũng trở lại.
Vợ Phó Hành. . . không đến lượt người ngoài như hắn nuôi.
Hai anh em Phó gia cũng lập tức bày tỏ lòng hiếu thuận, tất cả khúc mắc giữa bọn hắn và mẹ đã được gỡ bỏ.
Đặc biệt là Phó Ti Cẩn, sau khi biết nguyên nhân thực sự của những chuyện thời thơ ấu, nút thắt duy nhất trong tim hắn đã hoàn toàn được mở.
Sau khi tỉnh lại, hắn trò chuyện với bác sĩ tâm lý qua video, ngay cả bác sĩ cũng cảm thán tốc độ khôi phục nhanh chóng của hắn, không lâu nữa hắn có thể sinh hoạt như một người bình thường.
Vị bác sĩ tâm lý từng hỏi liều thuốc tốt nào đã giúp hắn khôi phục nhanh như vậy.
Lúc đó Phó Ti Cẩn chỉ cười nhẹ: "Chính sự thiện lương và chính nghĩa của người đó đã đả động tôi."
Thật ra khúc mắc trong lòng hắn không phải bạo lực thời thơ ấu, mà là sai lầm của mẹ.
Hắn từng rất quấn mẹ. Trong lòng hắn, mẹ chính là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trên đời, giống như thần tiên trên trời không thể dính bẩn, dù chủ là một chút nhơ bẩn cũng không thể tha thứ.
Vì vậy, khi những người đó lặp đi lặp lại bên tai hắn rằng mẹ hắn là người xấu hại hắn lưu lạc đến tình cảnh này, bọn chúng liên tục đả kích khiến hắn suy sụp, tạo thành chướng ngại tâm lý.
Nhưng bây giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ, Phó Ti Cẩn biết mẹ mình không phải người xấu, ngược lại, mẹ xứng đáng là một anh hùng được mọi người kính nể. Nút thắt trong lòng Phó Ti Cẩn được gỡ.
Và. . . con dao kia.
Phó Ti Cẩn không muốn nhớ lại, nhưng không thể phủ nhận rằng chính sự việc này làm hắn nhận ra tình yêu của mẹ dành cho mình thậm chí còn vượt qua cả tính mạng của bà.
Thế là đủ rồi. Phó Ti Cẩn cười rất tươi