Editor: DiiHy
---------------------o0o-------------------
Khi truyền xong một bình nước, Phó Hành lập tức bấm chuông gọi y tá đến thay bình khác.
Y tá nhanh chóng bưng khay thuốc đi vào, vụng về đổi bình truyền khác cho Tinh Tinh.
Cố Lan nhíu mày nhìn cô ta mãi vẫn chưa thay xong bình nước: "Cô làm gì vậy?"
Y tá này trông già hơn cô y tá trẻ tuổi lúc nãy, nhưng kinh nghiệm thì không bằng.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh bỗng mở ra, một y tá nam bước vào.
"Xin lỗi, vừa nãy y tá cầm nhầm thuốc, đó là đường glucose tối nay mới truyền được, bây giờ truyền cái này trước."
Y tá nam cầm bình thuốc trên tay nhanh nhẹn thay thuốc cho Tinh Tinh, sau đó kéo nữ y tá đang cứng đờ ra ngoài.
"Sao nữa? Lại cảm thấy người ta coi nhẹ sức quyến rũ của cậu hả?" Thấy Cố Lan cứ thất thần nhìn chằm chằm người ta cho đến khi khuất bóng, Phó Hành trêu ghẹo.
"Tôi có cảm giác. . . hình như đã gặp y tá nam này ở đâu đó." Cố Lan cau mày, giọng điệu không chắc chắn.
Nam y tá đeo khẩu trang y tế nên bọn họ không thấy rõ mặt, chỉ để lộ đôi mắt, có vẻ khuôn mặt cũng rất khá.
Điều làm Cố Lan ấn tượng là giọng của đối phương, trầm ấm rõ ràng, hắn chắc chắn mình đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi.
"Đau quá!" Tinh Tinh đột nhiên hét lên làm Cố Lan giật mình.
Hắn quay đầu lại thì thấy Phó Hành hùng hổ rút kim truyền trên tay Tinh Tinh ra, bất cẩn làm đau cô.
"Gọi bác sĩ."
Giọng anh rất nghiêm túc, khiến Cố Lan nhận ra độ nghiêm trọng của việc này.
Cô Lan lập tức chạy ra ngoài gọi bác sĩ và nhanh chóng đưa bác sĩ điều trị của Tinh Tinh đến.
Bác sĩ vốn cho rằng bệnh nhân xảy ra chuyện gì, nhưng lại thấy Phó Hành lạnh lùng chỉ vào bình nước truyền vừa bị rút ra: "Phiền bác sĩ đem lọ thuốc này đi kiểm tra."
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bác sĩ bình tĩnh hỏi tiền căn hậu quả, không hề tức giận khi bị nghi ngờ.
Cố Lan nhanh chóng kể lại tình huống kỳ lạ vừa nãy, bác sĩ nghe xong lập tức cho người đi gọi y tá đó tới.
Người nọ mau chóng dẫn y tá đến, đây là y tá đầu tiên thay thuốc cho Tinh Tinh.
Cô ấy vừa đến đã bị bác sĩ nghiêm khắc khiển trách.
Cô y tá kiên nhẫn đợi bác sĩ nói xong, sau đó cầm ghi chép đơn thuốc của bệnh nhân, giải thích rành mạch: "Mười phút trước, đúng là trạm y tá đã xuất ra một bình thuốc truyền để thay cho bệnh nhân giường 52, nhưng thuốc không bị nhầm. Bên chúng tôi đều ghi rất rõ trình tự các loại thuốc được xuất ra, không thể có sai sót."
"Còn về việc điều động y tá, tôi nhớ người được phân tới phòng này là Tiểu Phạm mới đến trạm y tá. Nhưng Tiểu Phạm năm nay mới hai mươi tuổi, không phù hợp với miêu tả nữ y tá trung niên của người nhà bệnh nhân, và nam y tá kia hình như không phải người của bệnh viện chúng ta."
Liên tục có hai người xa lạ giả mạo nhân viên y tế để tiếp cận bệnh nhân. Đây là chuyện lớn.
Bác sĩ cầm bình thuốc đi, tạm thời ngừng việc truyền dịch cho Tinh Tinh, đồng thời thông báo cho bảo vệ của bệnh viện tuần tra khu vực phòng bệnh VIP thường xuyên hơn.
Người đến người đi, nói chuyện rất ồn ào và khó chịu.
Cộng thêm cơn đau từ lỗ kim bị rút ra một cách thô bạo, dù Tinh Tinh có ngủ say đến mấy cũng phải tỉnh giấc.
Cô vừa tỉnh dậy liền muốn khóc, may thay Phó Hành đã nhanh chóng nhét một viên kẹo sữa vào miệng cô. Tinh Tinh vẫn còn thút thít nhưng không muốn khóc nữa.
Trước đó bác sĩ đã nói rằng vết thương trên lưng Tinh Tinh nhìn thì rất sâu, nhưng không làm tổn thương đến nội tạng, nên không ảnh hưởng đến hệ tiêu hoá của cô.
Nếu bệnh nhân muốn ăn gì thì cứ để cô ăn, chỉ cần vừa đủ là được.
Vì thế Phó Hành đã đặc biệt nhờ con chuẩn bị một ít bánh kẹo nhỏ để bỏ vào túi, phòng khi Tinh Tinh cáu kỉnh sẽ lấy ra dỗ dành.
Sự thật chứng minh, phòng ngừa chu đáo là một quyết định sáng suốt.
Tinh Tinh bị dỗ thành công, nhưng cô không muốn tiếp tục ngủ nữa.
Phó Hành đỡ cô ngồi dậy, chỉ là những động tác rất đơn giản, nhưng làm cô toát mồ hôi hột.
Không phải do nóng, mà là đau.
Lưng Tinh Tinh phải khâu mười hai mũi, bác sĩ cũng đặc biệt khâu thẩm mỹ cho cô, nhưng vết thương rất lớn, sau này sẽ lưu lại sẹo.
Chỉ mong vết sẹo này không quá sâu, nếu không người yêu cái đẹp như Tinh Tinh nhất định sẽ khóc mất.
"A Cẩn đâu?"
Tinh Tinh tỉnh lại đã quên đi tình huống khẩn cấp lúc đó, chỉ mơ hồ cảm thấy mình đã gặp Phó Ti Cẩn và muốn đi tìm hắn.
"A Cẩn đang nghỉ ngơi, lát nữa sẽ gọi nó đến thăm em."
Anh kê hai cái gối ra sau lưng Tinh Tinh để cô tựa thoải mái hơn.
Tinh Tinh yếu ớt đặt một tay lên mu bàn tay Phó Hành. Cảm giác tay đột nhiên bị nắm lấy làm Phó Hành lập tức nhìn thẳng vào mặt Tinh Tinh, và thấy một biểu cảm kinh hãi bỗng xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
-- Cô đang nhớ lại những chuyện lúc trước khi bị thương.
"Không sao, không sao, anh ở đây, người xấu đã bị bắt rồi, không sao đâu." Phó Hành ôm Tinh Tinh vào lòng, dịu dàng dỗ dành, xoa dịu cảm xúc hoảng loạn của cô.
Một lúc lâu sau, Tinh Tinh mới dần bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn một mực nắm lấy vạt áo Phó Hành không chịu buông, như thể đang níu lấy cọng cỏ cứu mạng.
"Tinh Tinh có một giấc mơ." Cô nói.
"Tinh Tinh mơ thấy gì?" Cố Lan dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con, ngồi xuống bên giường còn lại.
Tinh Tinh nhanh chóng ngước mắt nhìn Cố Lan một cái, rồi lập tức cúi đầu xuống.
Mặc dù cô đã cố gắng che giấu nhưng Cố Lan và Phó Hành vẫn có thể nhận ra giấc mơ của cô có liên quan đến Cố Lan.
Cố Lan khó hiểu, chẳng lẽ Tinh Tinh mơ thấy hắn trước kia khốn nạn không chịu nghe lời chị gái?
Nhất thời trong lòng có chút thấp thỏm.
May thay, những gì Tinh Tinh nói không liên quan đến suy đoán của hắn.
"Trong mơ Tinh Tinh lên trung học, em trai vẫn là học sinh tiểu học." Tinh Tinh nhớ lại chi tiết trong mơ, nghiêm túc nói.
Cô và Cố Lan chênh lệch tuổi tác rất lớn, nên kinh nghiệm sống của hai người gần như không có sự liên kết.
Khi Tinh Tinh đi học, Cố Lan mới được sinh ra. Khi Tinh Tinh tốt nghiệp, Cố Lan vẫn còn đang đi học. Khi Tinh Tinh kết hôn sinh con, Cố Lan thậm chí còn chưa tốt nghiệp.