Editor: DiiHy
-------------------o0o-----------------
Ngủ một giấc dài nên Tinh Tinh bỏ lỡ bữa tối, khi thức dậy cô không ngừng kêu đói.
"Đói thì tự mình gọi đồ ăn ngoài đi." Bây giờ Tinh Tinh dùng điện thoại còn thành thạo hơn cả người lớn, vốn không cần bọn họ lo lắng.
Tiếng than khóc dừng lại, sau đó cô yếu ớt nói: "Em không có tiền."
Phó Hành nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu từ trong đống tài liệu lên: "Không phải đầu tháng anh mới cho em mười vạn sao?"
Nếu anh nhớ không lầm thì hôm nay mới là mùng mười, thậm chí còn chưa đến giữa tháng.
Để tránh đứa nhỏ chưa trưởng thành này tiêu tiền bậy bạ hoặc là bị lừa, tiền tiết kiệm và tài sản của Tinh Tinh hiện không được phép tùy ý động vào, cô nàng chỉ có thể dùng tiền tiêu vặt mà mọi người cho theo định kỳ.
Ban đầu Phó Hành đã cho cô rất nhiều tiền, hơn nữa đứa nhỏ này còn rất thông minh.
Sau khi lấy tiền tiêu vặt từ chỗ Phó Hành, cô nàng liền quay người đi tìm Cố Lan và hai đứa con trai để xin từng người một, ngay cả ông bà cụ Phó và bố mẹ Cố cô cũng không bỏ sót.
Chỉ có mình Bách Kỳ Ngọc là thoát nạn. Trong ký ức của Tinh Tinh thì bọn họ hiện là bạn học, không phải là trưởng bối nên cô nàng không thể xin tiền của hắn.
Sau khi đi dạo một vòng, trong tay Tinh Tinh đã có cả trăm vạn tệ, đến Cố Lan còn phải cảm thán rằng cô kiếm tiền quá dễ dàng, chỉ cần làm nũng một tí là có thể thu được tiền về tay.
Tuy nhiên Cố Lan vẫn cằn nhằn rất nhiều về việc Tinh Tinh đi tìm bố mẹ đòi tiền.
Đối với vấn đề này, Tinh Tinh tỏ ra rất đúng tình hợp lý: "Dù sao tiền của bọn họ không tiêu trên người chúng ta thì cũng tiện nghi cho người khác, tại sao chị lại không thể lấy tiền của bọn họ?"
Tinh Tinh mười lăm tuổi nhớ rất rõ, sau khi có cô và em trai, bố mẹ vẫn còn muốn nhận nuôi thêm một đứa trẻ khác để bồi dưỡng thành người thừa kế của bọn họ, tương lai giúp họ dưỡng già.
Khi đó Tinh Tinh không hiểu được mạch não của cha mẹ mình, cũng không biết hai người cực phẩm đó đang nghĩ gì mà có thể bỏ rơi con của chính mình để nhận nuôi một đứa trẻ xa lạ.
Vấn đề đặt ra là bọn họ có chắc chắn rằng việc nhận con nuôi này không phải đang gieo họa cho người khác?
Mặc dù cuối cùng việc này không thành, nhưng nó làm cho cô hiểu được một đạo lý.
Dựa vào tiền còn tốt hơn dựa vào người, con người có thể chạy đi, nhưng tiền chỉ có thể nằm trong tay cô.
Hơn nữa, lúc đó Tinh Tinh cũng không có tài chính, cho dù cô và em trai có một gia tài to lớn đang chờ họ thừa kế, nhưng điều kiện tiên quyết là chị em bọn họ phải đủ tuổi trưởng thành.
Trước khi trưởng thành bọn họ chỉ có thể sống dựa vào sự bố thí của bố mẹ.
Cố phu nhân không thích chị em Cố Tinh Tinh nên bà ta không có khả năng cho hai người tiền tiêu vặt, có thể đảm bảo bọn họ không chết đói chết rét khi đến trường đã tốt lắm rồi, nhiều hơn thì không có đâu.
Vì thế người ngoài nhìn vào sẽ thấy Cố Tinh Tinh và Cố Lan sống trong biệt thự xa hoa, đi học bằng xe hơi sang trọng, nhưng thực chất lại nghèo hơn những đứa trẻ con nhà bình thường.
Ít nhất những đứa trẻ đó mỗi tuần còn có mười tệ để mua đồ ăn sáng, còn cô nàng đến một xu cũng không có.
Do đó Tinh Tinh gần như là vứt hết mặt mũi đi tìm bố mẹ làm loạn đòi tiền tiêu vặt, thậm chí còn không ngần ngại khóc lóc kể lể trước mặt người ngoài.
Ban đầu Cố Ngôn Dư không cho con tiền tiêu vặt là do ông ta không nghĩ đến, cứ tưởng vợ mình sẽ làm việc này, bây giờ phát hiện vợ không cho nên mỗi lần bị con gái nhắc nhở, ông ta cũng vui vẻ cho cô.
Cố phu nhân thì sợ mất thể diện, bà ta không muốn nghe người khác trào phúng mình ngược đãi con cái đến tiền tiêu vặt cũng không cho, nên đành phải đen mặt đưa tiền.
Sau khi lấy được tiền, Tinh Tinh vui vẻ chia làm hai phần, một cho mình và một cho em trai.
Tiết kiệm một thời gian là cô nàng có đủ tiền đưa em trai đi công viên giải trí rồi.
Vì vậy Cố Lan không hề biết rằng tiền tiêu vặt của hắn từ khi còn bé là do chị gái cãi nhau với bố mẹ để lấy được.
"Ding dong". Tinh Tinh nằm trên giường lật người, cười vui vẻ nhìn thông báo chuyển tiền trên màn hình di động và lập tức bấm vào nhận tiền.
Lấy tiền làm việc, cô nàng thành thạo mở ứng dụng đặt đồ ăn ngoài, vui vẻ chọn rất nhiều đồ ăn ngon và đợi anh trai nhỏ giao đồ đến.
Có lẽ lúc này chưa phải giờ ăn khuya cao điểm nên có ít người đặt đồ ăn ngoài, do đó việc giao hàng diễn ra rất nhanh.
Tinh Tinh đặt đồ chưa đến nửa tiếng, bữa tối và bữa khuya của cô đã đến.
Khi có cuộc gọi đến, Tinh Tinh lập tức nhảy lên như thỏ lao ra ngoài, một lúc sau cô đã quay lại với hai túi đồ lớn.
"He he he. . . Em muốn đánh giá cho anh trai giao hàng năm sao lời khen."
"?" Phó Hành ngẩng đầu khỏi tài liệu.
"Bởi vì trước khi đi anh trai nhỏ còn nói tạm biệt với em, em thích những người lễ phép nha."
"Quả nhiên là con người thường thèm muốn cái mình không có."
Tinh Tinh nghe vậy lập tức phồng má bất mãn: "Anh có ý gì? Ý nói em không lễ phép à?"
Cô nàng sắp nổi giận rồi, là kiểu một khi tức giận sẽ không dỗ được!
"Anh không có nói như thế." Phó Hành đương nhiên sẽ không động đến quả bom hẹn giờ này, "Đó là em tự nói ra."
Được lắm, người đàn ông nắm quyền kiểm soát tài chính lại đang cố gắng giành giật cơ hội sống sót.
"Hừ!" Tinh Tinh hừ một tiếng, cô nàng thật sự tức giận.
Cô quay đầu đi, hất bím tóc đuôi ngựa rồi ngồi trước bàn trà, tự mở gói đồ ăn mới mang về ra ăn.
Tinh Tinh vốn đặt cả phần của Phó Hành, nhưng bây giờ cô nàng không muốn cho tên đàn ông chó ấy ăn nữa!
Mùi thơm của đồ ăn cứ xộc thẳng vào mũi, quấy rầy tâm trí làm việc của Phó Hành.
Anh yên lặng cầm bút trước tập văn kiện cần ký tên thật lâu, sau đó đặt bút xuống và bước đến ngồi cạnh Tinh Tinh.
"Cho anh một miếng nhé?"
"Không cho!" Cô vẫn còn giận đây này.
"Nhưng anh đói quá." Giả vờ đáng thương ôm bụng.
Phó Hành biết cô nhóc này