Editor: DiiHy
------------------o0o------------------
Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng, Phó Hành thậm chí còn không cần mở mắt, đã cảm nhận được có một cơ thể ấm áp nằm trong lòng .
Anh cẩn thận rút tay ra, kéo chiếc chăn bị đạp vào góc lên rồi cẩn thận đắp cho cô, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ạt đã đánh thức Tinh Tinh khỏi giấc mơ.
Cô ngái ngủ dụi dụi mắt, bật dậy với đầu tóc bù xù như ổ à, ngơ ngác ngồi trên giường lớn.
Phó Hành rửa mặt xong đi ra liền bắt gặp dáng vẻ mơ màng này của vợ.
Anh đã sớm quen với tình huống này nên tự nhiên tiến đến bế cô lên và đưa vào phòng tắm để giúp cô rửa mặt.
Trên mặt được đắp một chiếc khăn ấm, lực đạo xoa nắn vừa phải rất thoải mái, khiến Tinh Tinh vốn hơi tỉnh lại bắt đầu mơ màng.
"Em tự cầm đi, anh đi nấu cơm."
Sau khi bôi kem đánh răng vào bàn chải đánh răng điện và nhét vào miệng Tinh Tinh, Phó Hành quay người đi ra ngoài, để lại Tinh Tinh một mình trong phòng tắm tiếp tục tự sửa soạn.
Bữa sáng đã được làm xong, Tinh Tinh mới thong thả đắp mặt nạ đi ra.
Tuy cô không trang điểm, nhưng vẫn phải chú trọng chăm sóc da.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, cầm lấy bữa sáng Phó Hành đưa tới, Tinh Tinh vừa ăn vừa tò mò hỏi: "Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?"
Cô vẫn còn nhớ lời Phó Hành nói với mình đêm qua trước khi đi ngủ.
"Đêm qua em lại chạy đến phòng anh ngủ."
Phó Hành không trực tiếp trả lời, mà đổi sang một chủ đề khác.
"Anh cũng biết người ta không thể ngủ một mình mà." Tinh Tinh cố ý làm nũng cho qua.
Cô cũng không nói dối, cơ thể này đã quen với hơi thở của Phó Hành, bây giờ để cô ngủ một mình thì thật không quen nổi.
Trằn trọc suốt một hai giờ mà vẫn không thể ngủ được, nhưng vừa nằm xuống bên cạnh Phó Hành, cô lại cảm thấy buồn ngủ, chẳng bao lâu đã ngủ say,
Tinh Tinh trèo giường không phải lần một lần hai, lần nào Phó hành cũng nhắc nhở nhưng cô nàng mãi vẫn không sửa.
"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, ngủ chung thì có làm sao?" Thỉnh thoảng nếu cảm thấy phiền, Tinh Tinh vẫn có thể tự tin lấy câu này ra phản bác anh.
Lúc này thì Phó Hành thường không thể nói được gì nữa.
Ngủ chung thật ra cũng không sao, nhưng anh không tin vào khả năng tự chủ của mình, hơn nữa tiểu hỗn đản này chẳng có tí tự giác nào cả, lần nào cũng vô tình hoặc cố ý khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.
"Không được chừa trái cây lại."
Anh đẩy khay trái cây mà Tinh Tinh lén lút đẩy ra về chỗ cũ, nghiêm khắc nhìn chằm chằm không cho phép cô kén ăn.
"Em không thích ăn thanh long!"
Tinh Tinh thấp giọng lẩm bẩm, nhưng vẫn không dám công khai phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn hết trái thanh long.
Hai đứa con trai đều không có nhà, hai vợ chồng ăn xong bữa sáng cũng sửa soạn đi ra ngoài.
Tinh Tinh không biết sẽ đi đâu, để phòng trường hợp phải đi lại nhiều, cô cố ý mang một đôi giày thể thao trắng, như vậy sẽ tiện hơn so với giày cao gót hoặc giày bệt.
Để phối với giày, cô mặc một bộ quần áo thể thao hưu nhàn và kiểu tóc đuôi ngựa, mang đến vẻ ngoài trẻ trung tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Đem ra so sánh, Phó Hành mặc dù cũng ăn mặc quần áo bình thường, mặc dù bảo dưỡng tốt nhìn không bị già đi, nhưng do khí chất nghiêm túc trên người anh đã tạo nên sự chênh lệch tuổi tác đáng kể giữa hai người, trông anh lớn hơn Tinh Tinh rất nhiều.
Hai người đứng cạnh nhau không giống như là vợ chồng, ngược lại trông như bố và con gái.
"Chú ơi đi thôi đi thôi, chú đi chậm quá đấy." Tinh Tinh hưng phấn kéo tay Phó Hành chạy ra ngoài.
Phó Hành đi phía sau cô nghe vậy nhướng mày.
Chú?
Anh chỉ lớn hơn cô có hai tuổi mà đã bị chê già.
Hai người lên xe mà không gọi tài xế, Phó Hành lái xe đi về một nơi không xác định.
Tinh Tinh tò mò nhìn khung cảnh bên ngoài và phát hiện đây vẫn là khung cảnh đường phố quen thuộc, có vẻ như họ sẽ không ra khỏi thành phố.
Xe chạy thẳng vào làng đại học và dừng lại tại khuôn viên của ngôi trường có diện tích lớn nhất.
"Đây là. . .?" Tinh Tinh ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
"Trường học cũ của chúng ta. Không phải em muốn biết tương lai mình sẽ học ở trường đại học nào sao?"
"Không phải chứ?"Tinh Tinh hơi kinh ngạc: "Làm sao em có thể đỗ vào đại học trọng điểm!"
Đây là trường đại học trọng điểm của tỉnh, không hề thua kém Đại học Thủ đô, hơn nữa điểm xét tuyển cũng làm cho người ta phải ngước nhìn.
Năng lực của mình ra sao thì bản thân là người rõ ràng nhất. Vừa vào cấp ba thành tích của Tinh Tinh đã tụt dốc, giáo viên chủ nhiệm từng nói với cô rằng nếu cô chỉ muốn đỗ vào một trường đại học nào đó thì không có vấn đề gì, nhưng muốn đỗ vào đại học trọng điểm thì khó khăn hơn.
Giáo viên chủ nhiệm lớp cô xưa nay không bao giờ nói chuyện không có mục đích, vậy nên đang nhắc nhở rằng khả năng thi đậu của cô rất nhỏ.
Tinh Tinh còn tưởng rằng mình thật sự không thể đỗ vào đại học trọng điểm của tỉnh, không ngờ cuối cùng cô lại đỗ.
Không hổ danh là Cố Tinh Tinh cô!
Người không biết xấu hổ nào đó bắt đầu khoe khoang.
Phó Hành và Tinh Tinh xuống xe nhưng không lập tức xuất phát mà vòng ra cốp xe lấy đồ.
"Anh lấy cái gì thế?" Tinh Tinh đi đến xem.
Chỉ thấy Phó Hành lấy ra một bó hoa và một hộp quà.
"Hôm nay là sinh nhật giáo sư Trương Hà, chúng ta là sinh viên của ông ấy nên đến thăm là điều đương nhiên."
"Giáo sư Trương Hà?" Hiện tại trong trí nhớ của Tinh Tinh không có người này.
"Ông ấy là giảng viên hướng dẫn môn chuyên ngành của chúng ta ở đại học, cũng là giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh của chúng ta."
"Ồ, em còn thi đậu nghiên cứu sinh nữa cơ à?"
Tinh Tinh vô cùng ngạc nhiên, trọng tâm sự chú ý của cô nằm ở ba từ nghiên cứu sinh: "Em còn tưởng mình sẽ ra nước ngoài du học cơ."
Đây là con đường phổ biến của những người sinh ra trong gia đình như bọn họ.
Thi lên đại học sau đó xuất ngoại du học, hoặc là sau khi tốt nghiệp cấp ba trực tiếp ra nước ngoài luôn, cũng có những người ở lại trong nước học đại học nhưng rất ít.
Tinh Tinh vốn tưởng rằng việc học của cô cũng sẽ bị an bài như vậy, nhưng không ngờ cô lại đi theo một con đường khác.
"Trong nước cũng có nhiều trường đại học tốt, hơn nữa em còn trúng tuyển vào trường đại học trọng điểm của tỉnh, đương nhiên không cần phải ra nước ngoài làm gì. Quan trọng nhất là. . ."
Phó Hành dừng chân quay người lại, Tinh Tinh không kịp đề phòng đâm vào ngực anh,