Editor: DiiHy
-----------------------o0o-----------------------
Cuối cùng giáo sư Trương không chỉ không nhận quà của Phó Hành mà còn quay sang dặn dò Tinh Tinh phải quản chồng cho chặt, đừng để anh phá của như thế.
Phó Hành: ". . ." Tôi vẫn đang nghe đây.
Những người có mặt ở đây hiếm khi thấy vị lão đại này bại trận, không nhịn được cười trộm.
Cũng có người tận dụng cơ hội này để bắt chuyện với Phó Hành, nhưng thái độ của anh rất đúng mực và xa cách.
Anh không muốn nói chuyện công việc trong thời gian nghỉ ngơi.
Sau vài lần, mọi người cũng nhận ra Phó Hành không có hứng thú, nên thức thời chào tạm biệt với giáo sư Trương.
Vào thời gian này, sau khi chúc thọ giáo sư Trương xong bọn họ cũng phải bận rộn đi làm đi học.
Chẳng bao lâu sau, văn phòng đông nghịt người chỉ còn lại Phó Hành và Tinh Tinh vừa mới đến.
Giáo sư Trương lôi kéo Tinh Tinh nói chuyện phiếm và đề cập đến những đứa trẻ mà cô tài trợ: "Kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, bên phía em có hai đứa bé thi đậu đại học trọng điểm, còn thật tình cờ đều học ở khoa chúng ta."
Ánh mắt Tinh Tinh mờ mịt, cô hoàn toàn không biết giáo sư Trương đang nói về ai, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng việc cô ba hoa chích chòe: "Chà, em cũng rất vui mừng khi bọn họ có thể tự thay đổi cuộc sống bằng sự nỗ lực của bản thân."
Mặc dù tâm trí mới chỉ mười mấy tuổi đầu, nhưng lại muốn bắt chước dáng vẻ và cách nói chuyện của người lớn, khiến Phó Hành cũng bị cô chọc cười.
"Được rồi. Giáo sư Trương biết chuyện em mất trí nhớ, không cần giả vờ."
Một câu đã vạch cuộc trò chuyện khó xử của hai người, Tinh Tinh cảm thấy hơi ngượng, còn giáo sư Trương tức giận trừng Phó Hành: "Ai mượn cậu nhiều lời."
". . ." Anh ngậm miệng được chưa.
Thấy Tinh Tinh vẫn đang xấu hổ, giáo sư Trương vỗ nhẹ mu bàn tay cô an ủi: "Không sao, ký ức của em đang từ từ khôi phục phải không, rồi sẽ có ngày hoàn toàn bình phục thôi."
". . . Dạ." Tinh Tinh gật đầu, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều.
Sau đó giáo sư Trương lại cùng Tinh Tinh nói về những chuyện đơn giản như cuộc sống hàng ngày và công việc nhà, đồng thời cũng hỏi thăm tình hình sức khỏe gần đây của cô.
Đây đều là những chuyện Tinh Tinh biết nên cuộ trò chuyện diễn ra rất suôn sẻ, dưới sự dẫn dắt của giáo sư Trương cô đã nhanh chóng quên đi chuyện xấu hổ vừa nãy và hoạt bát trở lại.
Nhìn thấy sinh viên của mình vui vẻ phấn chấn, trong mắt giáo sư hiện lên sự vui mừng, nhưng cũng đầy lo lắng.
"Cuộc đời rất ngắn ngủi, các em đã ở bên nhau nửa đời người rồi, hãy trân trọng khoảng thời gian còn lại."
Câu nói này chứa đựng ý nghĩa sâu xa, Tinh Tinh không hiểu rõ lắm, nhưng cô biết giáo sư đang quan tâm đến bọn họ.
Vì vậy, cô chỉ tươi cười nói cảm ơn và không nói gì thêm.
Có một số việc giáo sư Trương cũng không tiện nói ra, ông ấy nhìn đồng hồ rồi vội vàng cầm giáo án đứng dậy.
"Nói chuyện hăng say quá suýt chút nữa quên mất giờ lên lớp, hai em cứ đi tham quan trường học trước đi, đến trưa về nhà thầy ăn cơm, để thầy bảo cô các em nấu thêm mấy món ngon."
"Ôi, không cần phiền phức. . ."
Tinh Tinh muốn từ chối, nhưng Phó Hành chặn lời cô, dứt khoát đồng ý: "Vậy bọn em phải làm phiền thầy cô rồi."
Cho đến khi giáo sư Trương đi xa, Tinh Tinh vẫn chưa hoàn hồn.
"Sao vậy? Em không vui à?"
Phó Hành nghiêng đầu hỏi Tinh Tinh, nhưng cô lắc đầu: "Không phải, chỉ sợ chúng ta đến bất ngờ có phải sẽ làm phiền người ta."
Hôm nay là sinh nhật giáo sư Trương, người nhà chắc cũng sẽ tổ chức tiệc mừng thọ cho ông ấy, bọn họ đến có vẻ hơi ngại.
"Chuyện này em không cần lo lắng, con cái giáo sư Trương đều làm việc ở viện nghiên cứu Quốc gia nên rất bận rộn, bọn họ căn bản là không nhớ nổi ngày sinh nhật của ông ấy."
Có nhớ ra thì cũng chỉ gửi tin nhắn chúc mừng, còn việc trở về e rằng không dễ.
"Thì ra là vậy." Tinh Tinh cuối cùng cũng hiểu: "Vậy chúng ta có cần mu bánh sinh nhật không?"
Sinh nhật thì cũng phải có chút nghi thức của sinh nhật chứ.
"Do em muốn ăn thì có." Phó Hành liếc một cái đã nhìn thấy tâm tư nhỏ của cô nàng, nhưng cũng không phản đối: "Anh sẽ bảo thư ký chuẩn bị."
"Tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Từ giờ đến lúc ăn trưa vẫn còn mấy tiếng nữa, bọn họ không thể ngây ngốc ở trong văn phòng trống trải này được.
"Ra ngoài đi dạo nhé?"
Phó Hành đề nghị, hay có thể nói đây vốn là kế hoạch của anh.
"Được nha, em chưa được đi dạo khuôn viên trường đại học bao giờ đâu."
Câu này nói ra sẽ bị người ta cười chết, sinh viên đã tốt nghiệp đại học lại nói rằng cô chưa từng đi dạo khuôn viên trường.
Nhưng sự thực đúng là như thế.
Ai có thể có trải nghiệm thần kỳ như Tinh Tinh chứ?
Hai người nắm tay nhau đi bộ từ tòa nhà hành chính đến rừng hoa đào.
Trong trường có một rừng cây lớn, giữa rừng cây còn có một cái hồ, cảnh qua rất đẹp.
Tòa nhà ký túc xá nằm ở phía bên kia khu rừng.
Bình thường sinh viên muốn lên lớp phải đi qua khung cảnh đẹp như thơ này để đến khu giảng đường.
Cơ mà rất ít người có thời gian để thưởng thức phong cảnh, mặc dù nó rất đẹp, nhưng cũng tượng trưng cho một hiện thực.
--- Khoảng cách giữa ký túc xá và giảng đường rất xa!
Đi đường tắt cũng phải mất hai mươi phút, nếu thức dậy muộn một chút sẽ phải chạy với tốc độ sinh tử.
Việc điểm danh của Kim Đại rất nghiêm ngặt, đến trễ hai lần được tính là một lần vắng mặt, nếu nghỉ học quá ba buổi thì khỏi phải làm gì nữa, chờ đóng tiền học lại kỳ sau là được.
Cho nên về cơ bản không có ai dám tùy ý đi học muộn, ngay cả nghỉ có phép cũng rất ít.
"Trước kia anh có từng trốn học bao giờ không?"
Trong mắt Tinh Tinh tràn đầy tò mò, cô rất có hứng thú với việc học tập trước đây của Phó Hành.
"Vấn đề này em không nên hỏi anh." Phó Hành mỉm cười nhìn Tinh Tinh.
"Vậy thì hỏi ai?" Lúc đầu Tinh Tinh không hiểu ý của anh, nhưng khi thấy ánh mắt anh cứ luôn dừng trên người mình, cô có ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra.
"Không thể nào, em vô cùng đúng giờ đấy." Cô có khả năng kiểm soát thời gian rất tốt.
"Vậy em chưa biết thời đại học mình có biệt danh là người điểm danh điên cuồng rồi."
"Biệt danh gì khó nghe thế?" Tinh Tinh tỏ vẻ ghét bỏ.
"Lúc