Editor: DiiHy
----------------------o0o-----------------------
Sau khi bị anh trai mắng, Phó Ti Thận cười ngốc ngếch cho qua nói: "Không phải mẹ chúng ta rất chào đón chị dâu sao? Sao anh lại nói mẹ cố tình làm chị ấy khó xử chứ?"
Hiện tại hắn rất che chở Tinh Tinh, nếu hôm nay là một người khác nói xấu mẹ hắn thì chắc chắn Phó Ti Thận sẽ không để yên.
"Anh cũng không nói thế, chỉ cảm thấy sắc mặt mẹ lúc đó không được tốt, không biết là do cơ thể chưa hồi phục hay là do mẹ bị bệnh."
Phó Ti Cẩn bảo vệ Tinh Tinh không kém gì em trai, dù hắn có thích Ngư Du đến đâu cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ Tinh Tinh chỉ vói vài câu nói.
Trong quá khứ đã quá nhiều hiểu lầm rồi, hắn không muốn đặt bất kỳ tâm tư đen tối nào lên người những người thân yêu nhất của mình.
Kỳ thật, sở dĩ hai anh em có mặt ở đây hoàn toàn là trùng hợp, tuyệt đối không phải là kế hoạch từ trước.
Việc Tinh Tinh hẹn gặp Ngư Du chỉ là ý định nhất thời, bọn hắn không có năng lực đoán trước làm sao có thể biết được điều này.
Cho nên việc hai bên gặp nhau ở cùng một nhà hàng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Anh em họ ở đây là do Phó Ti Thận hẹn gặp riêng anh trai và có việc nhờ vả.
Không ngờ lại vô tình trở thành hai kẻ ngồi góc tường nghe lén.
"Mẹ vẫn luôn yêu thương chúng ta."
Đây là cảm xúc sâu sắc nhất của Phó Ti Cẩn kể từ khi mẹ hắn thu nhỏ đến nay.
Bởi vì yêu thương nên lo lắng quan tâm, nhưng cũng không bao giờ vì thương con mà bỏ qua nguyên tắc cốt lõi. Mẹ của bọn họ thực sự là một người lương thiện cao thượng.
Phó Ti Thận không hiểu sao chủ đề lại chuyển thành mẹ có yêu bọn họ không: ". . ."
Trong nhận thức của hắn, không phải vẫn luôn yêu thương anh em bọn họ sao?
Sao trước kia anh trai lại nghĩ rằng mẹ không thương anh ấy chứ?
Vấn đề này rất khó để tìm câu trả lời, Phó Ti Thận quyết định đổi chủ đề: "Anh, cái chuyện em vừa nói với anh. . ."
Anh có giúp hay không thì nói một câu.
"Em chắc chắn với quyết định này chưa?"
Phó Ti Cẩn trịnh trọng hỏi em trai: "Có một số việc một khi đã quyết định, anh hy vọng em có thể kiên trì suốt đời suốt kiếp, đừng tùy tiện hối hận."
"Đó là tất nhiên, nếu không vì bốn chữ suốt đời suốt kiếp thì em tốn công chạy đến hỏi anh làm gì?"
Phó Ti Thận nói như là điều hiển nhiên, tinh thần tự do thoải mái trên người hắn là thứ mà Phó Ti Cẩn hâm mộ nhưng không có được.
Đôi khi hắn cảm thấy ghen tị với em trai, nếu tính cách của hắn cũng vô tư không quan tâm đến mọi thứ như em trai thì có lẽ hắn đã không phải đau khổ vì bệnh tâm lý suốt những năm qua.
Hai anh em tiếp tục bàn bạc chi tiết công việc thêm gần một giờ nữa, cho đến khi Tinh Tinh về đến nhà không thấy bóng dáng con cái đâu nên gọi điện hỏi thăm, thì hai người mới tạm dừng cuộc trò chuyện.
Dọn dẹp đồ đạc và cùng nhau về nhà.
Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi.
Cho dù khắp nơi trên đường phố vẫn được giăng đèn kết hoa để chào đón năm mới, nhưng bây giờ ngày càng không có không khí Tết như ngày xưa, nữa, đường xá thưa thớt hẳn.
Mọi người đều đang dành thời gian bên những người thân yêu, ở nhà bận rộn chuẩn bị cho năm mới.
Tết năm nay tương đối đặc biệt.
Nhà bọn họ không cần đến nhà cũ Phó gia để đón Tết với hai ông bà cụ mà thay vào đó sẽ đón năm mới ở Cố gia.
Vì trí nhớ của Tinh Tinh chưa khôi phục đến thời điểm cô và Phó Hành kết hôn nên không thích ứng với việc đến nhà cũ Phó gia ăn Tết, mặc dù cô chung đụng với bố mẹ chồng rất hoà thuận.
Để Tinh Tinh phải đi lại nhiều, ông bà cụ đã chủ động gọi điện thông báo cho con cháu tự mình đón Tết, hai người đã hẹn với nhóm bạn già đi du lịch năm mới, và sẽ xuất phát trước đêm giao thừa.
Vì thế cho dù Tinh Tinh và Phó Hành có trở về nhà cũ cũng không có ai ở đó.
Tình huống này thuận tiện cho kế hoạch của bọn họ.
Ban đầu Phó Hành định tùy tiện đón năm mới qua loa ở nhà, cho đến một đêm nào đó Tinh Tinh lại trèo sang giường anh, lặng lẽ chui vào lòng anh và cho rằng không ai nghe thấy tiếng thì thầm nho nhỏ của mình.
"Giá như có thể về nhà đón năm mới với em trai thì tốt biết bao."
Cố Lan chỉ có một người chị duy nhất là cô, đáng tiếc là cô đã lấy chồng sinh con nên hàng năm hắn đều lẻ loi một mình đón năm mới, cùng lắm là có thêm bà quản gia ở nhà tổ Cố gia.
Để hắn đi đến chỗ ba mẹ Cố đón Tết thà giết hắn đi còn dễ hơn.
Thân là chị gái, Tinh Tinh vô cùng không nỡ để Cố Lan ăn Tết một mình, nhưng cô cũng biết bản thân không thể chủ động nói ra những chuyện này.
Chỉ cần cô còn là nữ chủ nhân nhà họ Phó một ngày, thì những lời như vậy không thể thốt ra từ miệng cô.
Nếu không người ngoài sẽ nghĩ rằng quan hệ vợ chồng của bọn họ đã rạn nứt và đang có ý định ly hôn.
Vì vậy cô chỉ có thể chôn nuối tiếc này ở trong lòng.
Tinh Tinh bận rộn chuẩn bị một đống đồ đạc và quà cáp cho năm mới.
Bản thân cô chắc chắn chẳng có kinh nghiệm gì trong chuyện này, nhưng trong nhà có rất nhiều bảo mẫu có kinh nghiệm nên cô không nhất thiết phải nhúng tay vào tất cả mọi việc.
Bà Đinh đã về quê từ mấy ngày trước, con cháu về quê sớm đón Tết nên bà ấy không thể ở lại đây được.
Đám vệ sĩ và bảo mẫu cũng đều được cho nghỉ phép nên năm nay ở biệt thự chỉ còn lại bốn người nhà họ Phó.
Căn biệt thự năm tầng chỉ có bốn người ở nên có chút vắng vẻ.
"Mấy bố con đang làm gì đấy?"
Mới sáng sớm ngủ dậy Tinh Tinh đã thấy Phó Hành và hai đứa con trai đang dọn đồ.
Trước cửa nhà có một chiếc xe công vụ bảy chỗ đang đỗ, từng thùng đồ được chất vào cốp xe, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ đang chuyển nhà.
Tinh Tinh nhìn kỹ lại thì thấy đồ đạc bên trong những thùng này có vẻ quen quen.
Đây không phải đều là đồ Tết cô mua sao?
Trong lòng dâng lên nghi ngờ, nhưng Tinh Tinh không dám tin.
Cho đến khi chính miệng Phó Hành tiết lộ tin vui: "Lên lầu thay quần áo Tết đi, năm nay chúng ta sẽ về nhà mẹ đẻ em đón năm mới."
"Thật hay giả vậy? Anh đang trêu em phải không?" Phản ứng đầu tiên của Tinh Tinh là không thể tin được, phải đến khi nhìn thấy đôi mắt thâm thúy nghiêm túc của Phó Hành, cô mới xác nhận rằng anh không nói đùa.
Tinh Tinh không nén nổi vui sướng lao vào lòng Phó Hành như viên đạn, còn ôm mặt anh hôn một tiếng chụt rõ to, rồi mới chạy vụt lên lầu thay quần áo.
Vui như thể sắp bay lên trời.
Nhìn thấy vợ mình vui sướng như vậy, Phó Hành cũng bị lây nhiễm, khuôn mặt lạnh lùng không khỏi nở nụ cười, cả người trở nên dịu dàng hơn.
Chứng