"Nào mình cùng nắm tay nhau nắm tay nhau ~ la là la lá la, cùng nhau đi ngoại thành ~ bầu trời xanh xanh làn mây trăng trắng..."
Giọng hát vui tươi của bọn trẻ vang vọng khắp trường mẫu giáo, mang đến bầu không khí sôi động.
Tinh Tinh, Hàm Hàm và một bạn nhỏ khác cùng nắm tay nhau vui vẻ hát bài ca dã ngoại mà cô giáo mới dạy, trên lưng mỗi người đều mang theo một chiếc ba lô, ngoan ngoãn xếp hàng lên xe buýt do nhà trường sắp xếp.
Cân nhắc về vấn đề an toàn của chuyến đi lần này, nhà trường đã tăng thêm cho mỗi lớp học 6 giáo viên.
Ban đầu một lớp có bốn cô giáo, bây giờ đã tăng lên thành mười, mỗi giáo viên dẫn theo hai em học sinh nên rất dễ quản lí.
May mắn thay, Hàm Hàm và Tinh Tinh được phân cho cùng một giáo viên.
Cô giáo mới đến có một khuôn mặt baby dễ thương, trông rất thân thiện.
Khi nói chuyện với Tinh Tinh và Hàm Hàm, thái độ của cô ấy rất bình đẳng, hoàn toàn coi hai bé như bạn bè mà đối đãi, không hề có dáng vẻ cao cao tại thượng của người lớn đối với trẻ em, làm cho hai bé có ấn tượng rất tốt.
"Cô giáo Đường, cô có muốn ăn bánh bích quy với em không?"
Cách thể hiện sự yêu thích của Tinh Tinh với mọi người chính là chia sẻ đồ ăn của mình với họ.
"Cám ơn Tinh Tinh."
Hoa Đường không từ chối ý tốt của bạn nhỏ.
Sau khi nhận bánh quy của Tinh Tinh, cô cũng lấy từ trong túi mình ra hai cái thạch hoa quả rồi chia cho Hàm Hàm và Tinh Tinh mỗi người một cái.
"Cho hai em này, chúng ta cùng nhau trao đổi đồ ăn vặt."
"Em cũng muốn đổi đồ ăn vặt với cô giáo."
Hàm Hàm rất tự giác học hỏi, sau khi nhận thạch hoa quả của Hoa Đường thì lấy từ trong ba lô của mình ra một gói...!Lạt điều.
"Cái này..."
Nhận lấy lạt điều, Hoa Đường có chút không nói nên lời.
Có chuyện gì với bố mẹ Hàm Hầm vậy, sao họ có thể chuẩn bị loại đồ ăn như lạt điều này cho con?
"Trong ba lô của Hàm Hàm có những gì vậy, có thể đổi cho cô vài món được không?"
Hoa Đường sợ đồ ăn vặt trong balo của Hàm Hàm đều là những món giống lạt điều, nên chỉ có thể nghĩ cách dỗ dành để Hàm Hàm tự mình giao nó ra.
Cũng may, Hàm Hàm là một đứa trẻ rất hào phong, bé trực tiếp đưa toàn bộ ba lô của mình cho cô giáo.
Hoa Đường nhận lấy ba lô và mở ra.
Quả nhiên đúng như cô ấy dự đoán, trong túi có khoai tây chiên, đồ uống có ga, cá khô cay...!Thậm chí còn có một hộp gà rán?
Gà rán vẫn còn nóng, chắc là do sáng nay bố mẹ Hàm Hàm mới đi mua, hoặc họ là tự làm cho con.
Dù món này là do nhà làm thì cũng không thích hợp cho trẻ con ăn.
Mặt Hoa Đường cứng ngắc, tịch thu toàn bộ.
Sợ Hàm Hàm khóc nên cô cũng lấy một ít đồ ăn từ trong ba lô của mình để đổi với bé.
Hàm Hàm vốn tưởng rằng mình đã làm được một giao dịch lớn nên vui vẻ ôm ba lô cười toe toét.
Tinh Tinh ngồi xem cảm thấy rất hâm mộ.
Đáng tiếc, Hoa Đường không mang theo nhiều đồ nên không thể đổi với Tinh Tinh được.
Cô sẽ không đụng đến đồ mình đã tịch thu của Hàm Hàm, khi về sẽ trả lại cho bố mẹ con bé.
Điều này tương đương với việc cô trợ cấp cho Hàm Hàm một nửa đồ ăn của mình.
Tuy viện bảo tàng không ở trung tâm thành phố nhưng cũng nằm ở khu vực phồn hoa.
Nếu đói cô vẫn có thể tự mua gì đó để ăn.
Đến nơi, một tay Tinh Tinh bị Hoa Đường nắm lấy, đứng xếp hàng để vào viện bảo tàng.
Trường mẫu giáo đã thương lượng trước với viện bảo tàng, lượng khách du lịch tham quan bảo tàng vào ngày hôm nay sẽ giảm đi một nửa, để tránh quá đông người dễ xảy ra sự cố làm bọn nhỏ bị thương.
Những thứ trưng bày trong viện bảo tàng Tinh Tinh đều chưa từng thấy bao giờ.
Trong đây có đủ loại côn trùng hình dáng kì dị, tiêu bản của các loài động vật quý hiếm, còn có cả những động vật nhỏ sinh sống ở đây.
Nói là viện bảo tàng nhưng thực ra nó giống bảo tàng kết hợp với vườn bách thú hơn.
"Các bạn nhỏ, mau lại đây xem..."
Vừa bước vào khu vực triển lãm chim, chị xướng ngôn viên* ở đây đã nhiệt tĩnh vẫy tay với nhóm Tinh Tinh.
Hoa Đường hiểu ý, dẫn hai đứa bé đi vào, đứng bên cạnh một nhóm khách du lịch khác, vừa tham quan vừa nghe xướng ngôn viên giải thích.
*Xướng ngôn viên hay còn gọi là MC, người dẫn chương trình.
"Các bạn có biết đây là loài chim gì không?"
Xướng ngôn viên cầm bút laze chiếc lên một bức tranh trên tường, tất cả mọi người đều nhìn theo.
Tất cả vật trưng bày ở viện bảo tàng đều là vật sống hoặc tiêu bản, chỉ có duy nhất một bức tranh được treo ở đây, trông bức tranh này chắc hẳn là đồ cổ xưa lắm rồi.
Theo thời gian, nền giấy vẽ trắng tinh đã có bị ố vàng.
Dù vậy họa tiết trên bức tranh vẫn sống động như thật.
Một con chim nhỏ linh động đậu trên cành cây, dường nó có thể bay ra khỏi bức tranh bất cứ lúc nào.
Hàm Hàm và những người khác đứng xem mà trợn tròn mắt kinh ngạc.
Ngay cả cô giao cũng không ngoại lệ.
"A, Tinh Tinh biết con này." Tinh Tinh nhiệt tình giơ tay phát biểu: "Đây là chim nhỏ."
"Ha ha ha...!Cô bé thật đáng yêu.
Đây đúng là một con chim nhỏ." Lời nói của Tinh Tinh không có gì sai nhưng vẫn làm xướng ngôn viên bật cười.
"Nhưng đây không phải là con chim bình thường đâu." Cô ấy cố ý thừa nước đục thả câu.
"Đó là chim gì vậy ạ?" Một bạn nhỏ hiếu kì phối hợp đặt câu hỏi.
"Con chim này được gọi là chim chúc mộng.
Truyền thuyết kể rằng, nếu ai may mắn gặp được con chim này sẽ được nó chúc phúc, mong ước sẽ trở thành sự thật, cho nên nó được gọi là chim chúc mộng."
"Oa --!!!"
Con nít rất dễ bị lừa.
Dù không có bằng chứng chứng minh rõ ràng vẫn có thể lừa được bọn nhỏ.
"Nếu mà Hàn Hàm có thể gặp được chim chúc mộng thì tốt biết mấy."
Thấy Hàm Hàm đang ao ước, Hoa Đường tò mò hỏi: "Nếu gặp được chim chúc mộng Hàm Hàm sẽ ước gì?"
"Hàm Hàm muốn trở thành một mỹ nữ ăn hoài không béo!"
Hoa Đường: "..."
Nhóc con này đúng là một tín đồ ăn hàng.
"Còn Tinh Tinh thì sao?"
"Tinh Tinh..." Tinh Tinh nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một lúc, sau đó tươi cười vui vẻ: "Tinh Tinh không muốn lớn lên, mãi mãi là một bé con vô lo vô nghĩ."
Hoa Đường nghe vậy thì ngẩn người, sau đó cười dịu dàng: "A, đúng là một lý tưởng tốt đẹp."
Trẻ con đứa nào cũng mong mình lớn lên thật nhanh, nhưng khi trưởng thành lại muốn trở về thời thơ ấu.
Tiếc là thời gian không thể quay lại.
Một ngày nào đó Tinh Tinh cũng sẽ lớn lên, trở thành người lớn và đi ngược lại với ước mơ của con bé.
Hoa