Choi Han nhìn vào khuôn mặt cau có của Cale và bắt đầu nghĩ về Raon.
Nếu Raon có ở đây!
Raon có thể dịch chuyển cậu bằng ma pháp hoặc thả cậu bay lơ lửng.
Vẫn có Âm thanh của gió của Cale, nhưng...
Cale cũng có thể khiến Choi Han lơ lửng với Âm thanh của gió. Tuy nhiên, White Star đã tạo ra một bức tường gió dày xung quanh hội trường để khiến Cale và Choi Han khó trốn thoát.
Những người trong hội trường sẽ lao vào cả hai nếu xuyên thủng bức tường gió của White Star.
Sau đó, chắc chắn sẽ có nhiều người bị thương.
Họ đã liều lĩnh lao vào cậu.
"Chúng ta phải cứu cậu ta ......."
Bộp!
Choi Han đẩy một kỵ sĩ đang tóm lấy quần áo của mình đi. Tuy nhiên, cậu chỉ đẩy nhẹ vào tay kỵ sĩ, khiến người đó không bị thương chỉ loạng choạng.
Phịch.
Kỵ sĩ ngã xuống. Tuy nhiên, không ai để ý đến.
"Tôi sẽ ... cứu anh ấy ......"
Ngoài ra, còn có một đứa trẻ, có vẻ là một người hầu đã cố gắng không ngừng để lấy quần áo của Choi Han. Choi Han khẽ gạt tay ra.
Những người này chắc chắn sẽ lao vào cậu khi họ cố gắng xuyên thủng bức tường gió.
Họ thậm chí không thể ngất xỉu được!
Choi Han bắt đầu cau mày. Hình như White Star đã nhận ra điều này và Choi Han nhận ra White Star đang mỉm cười khi nhìn mình.
"Sao vậy? Ngươi không thấy lối thoát nào sao? Ta đoán rất khó để ngươi có thể dịch chuyển vì ở đây không ai có thể sử dụng ma pháp hết? Liệu con Rồng con đó có thể ở đâu đây?"
Đây là lý do tại sao hắn tách Raon khỏi chúng ta.
Choi Han nhận ra White Star đang trêu chọc mình khi biết tình hình và quay đi. Khói đỏ bao quanh Ảo ảnh sư, người đang tạo ra những dấu hiệu bằng đôi tay của mình. (Cái đó gọi là gì ấy? Hành động mà chuyển động tay để thi triển pháp giống trong Naruto ý.)
Tại sao mình không thấy dụng cụ?
Cậu không hề nhìn thấy một cây trượng như của Gashan cũng như mề đay trên người cô ta. Hai tay cô trống không, nhưng cậu chắc chắn cô ta phải có vật trung gian ở đâu đó trên cơ thể mình.
Ảo ảnh sư nhận thấy ánh mắt của Choi Han và bắt đầu nói.
"Ngươi đang tìm gì mà nghiêm túc quá vậy? Chỉ cần ngươi đứng yên để bọn ta bắt thôi. Chỉ cần bị bắt. Đó là nhắc nhở nhỏ mà ta dành cho ngươi đấy."
"... Tại sao ta phải đứng yên?"
"Ngươi không thể để trái tim mình bị tổn thương. Ngươi không trân trọng coi trọng từng mạng sống sao? Không phải gia đình họ sẽ đau lòng biết bao nếu đứa trẻ đó hoặc bất kỳ người dân thường nào chết sao?"
Giọng nói thay đổi qua lại giữa tôn trọng và không tôn trọng vang lên bên tai Choi Han như một nhạc cụ.
"Nỗi đau trong tim họ sẽ trở thành nỗi đau của ngươi, phải không? Phải không, Choi Han bé ngoan?"
Ooooooong-
Choi Han nhận thấy những mũi tên ánh sáng của Vua Gấu Sayeru chĩa về phía mình.
"Ta sẽ bắt đầu giết từng người một nếu ngươi kháng cự. Những người này không đứng về phía bọn ta, chúng chỉ là những tên tội nghiệp bị bọn ta lừa thôi."
Sayeru khinh thường nhìn Choi Han. Ánh mắt của hắn chắc chắn Choi Han sẽ không thể làm gì được.
Đó là cách mà nhóm của Cale Henituse đã hành động trong suốt thời gian qua.
Họ muốn cứu thêm một người nữa ngay cả khi điều đó có nghĩa là họ sẽ để kẻ thủ lĩnh của kẻ thù trốn thoát.
Điều đó thật ngu ngốc làm sao?
Cạch.
Choi Han cất kiếm trở lại bao kiếm. Hai bàn tay đầu không có gì.
"Đúng như ta đoán."
Những tên này thực sự là những loại người như vậy.
Đó là lý do tại sao họ không thể ngăn Sayeru hoặc White Star. Họ thật ngu ngốc và không biết để mọi chuyện có thể tốt đẹp hơn, cần phải có hy sinh cho nhiều thứ.
Sayeru không thể không cười nhạo khi nhìn Choi Han đang cúi gằm mặt và Cale, người đang thẫn thờ. Hắn cảm thấy như tất cả những bực bội trong đầu hắn đang được rửa sạch.
Đó là vào thời điểm đó.
Cạch!
Một vật nhỏ bay lơ lửng trên không trước khi rơi xuống đất.
Cạch, cạch!
Một thứ khác rơi xuống và lăn trên mặt đất.
Hai phù hiệu sáng lấp lánh ánh vàng đã bị bụi bẩn trên sàn che lấp.
Oooooong, oooooong.
Ánh sáng đỏ đang âm thâm chuyển vùng xung quanh phù hiệu.
Sayeru nhận thấy Choi Han đang từ từ ngẩng đầu lên. Cậu ta đã mỉm cười.
"Ta là một người tốt-"
Choi Han lại cử động cả hai tay.
Riiiiiiiiiip, riiiiiiiiiip!
Cậu đưa tay về phía quần áo của những người đang bám dính lấy mình.
"Không!"
Sayeru lao về phía Choi Han cùng lúc với tên Ảo ảnh sư hét lên. Choi Han mở hai bàn tay đang nắm chặt lại.
Cạch cạch.
Phù hiệu vàng rơi xuống sàn.
Đây là những thứ có dấu hiệu của lãnh thổ trên bộ quần áo mới hoặc đồng phục người hầu mới của mọi người.
Choi Han thô bạo giật những phù hiệu đó đi. Cậu nắm chúng khỏi những người bám dính và những người đang bám vào chân mình.
Riiiiiip.
Một người đang lao về phía cậu ngừng di chuyển giống như một con rối bị mất dây.
"Các ngươi nghĩ ta sẽ không nhận thấy ra cái này sao?"
Cậu cũng kéo phù hiệu ra khỏi quần áo của người hầu trẻ tuổi.
"Các ngươi nghĩ ta là người tốt? Thật là vớ vẩn."
"Đồ khốn nạn!"
Sayeru ngay lập tức đến trước mặt Choi Han đang cười. Khóe môi Choi Han nhếch lên khi anh nhìn về phía Sayeru.
"Tại sao ngươi lại lao thẳng vào ta thay vì bắn mũi tên ánh sáng khi chính ngươi vừa nói sẽ giết họ?"
Có một phù hiệu trên lòng bàn tay của Choi Han.
"Có vẻ như họ không nghe lệnh các ngươi nếu không có những phù hiệu này nhỉ."
"Câm miệng!"
Nắm tay được bao phủ toàn ánh sáng của Sayeru hướng thẳng vào ngực của Choi Han.
Bàaaaang!
Những người xung quanh Sayeru và Choi Han bị đẩy lùi cùng với tiếng nổ. Những người vẫn còn chìm trong ảo ảnh tiếp tục lao về phía Choi Han.
Choi Han giữ chặt lấy tay Sayeru bằng một tay.
Xìiii.
Lòng bàn tay cậu bắt đầu bỏng rát.
"N, ngươi!"
Sayeru cố gắng rút nắm đấm của mình ra, nhưng nó không dễ dàng. Ngược lại, tay của Choi Han đã kéo nắm đấm của Sayeru về phía mình.
Sau đó cậu nhấc phù hiệu đang âm thầm nhả ra một làn khói đỏ trước mặt Sayeru.
"Ngươi không thể bắn mũi tên ánh sáng bởi vì không thể phá hủy những phù hiệu này. Các ngươi đang sử dụng những thứ này để tạo ảo giác kiểm soát những người này. Ta nói đúng không?"
"Đồ khốn nạn!"
Bàn tay còn lại được bao phủ bởi ánh sáng của Sayeru đẩy lòng bàn tay của Choi Han ra xa.
Tang, tang.
Phù hiệu lại lăn trên mặt đất.
"Ugh!"
Cơ thể của Sayeru sau đó bị đẩy ra sau. Hắn nhìn Choi Han, người đang đẩy hắn. Choi Han đã nhanh chóng tháo phù hiệu khỏi quần áo của người khác.
"Ngăn hắn lại!"
Sayeru cắn chặt môi và quay lại nhìn White Star sau khi nghe thấy tiếng hét vội vã của Ảo thuật sư. Sau đó hắn bối rối. Cale Henituse, người đang chiến đấu chống lại White Star... Sayeru đã chạm mắt với Cale.
Cale chậm rãi nói.
"Ta nghĩ các ngươi đã che giấu một cái gì đó lớn."
"...Ngươi nói gì hả?"
Cale nhìn White Star và Ảo ảnh sư trước khi Sayeru kịp phản ứng.
"Đây là nó à? Hm?"
Cậu đến gần White Star. Cậu nhìn Choi Han tháo phù hiệu một lúc rồi bắt đầu cau mày lần nữa và nhìn về phía White Star.
"Các ngươi nghĩ ta sẽ không nhận ra họ đang bị ảo ảnh chi phối sao? Hả?"
Cậu đang cau mày không tin.
"... Ngươi cảm nhận được ảo ảnh?"
Ảo ảnh sư kinh ngạc nhìn Cale nhưng Cale chỉ đang nhìn White Star.
"Trước đó ngươi đã nói như thế này sau khi ta rơi vào sảnh tiệc. Cale Henituse, cậu trông giống như một mớ hỗn độn. là những gì ngươi đã nói."
Cale đã nhận ra điều kỳ lạ sau khi hắn nói vậy.
"Ta không có ý khoe khoang về tên riêng của mình, nhưng... ta khá nổi tiếng."
Những người dân bình thường của Vương quốc Caro có thể không biết về cậu, nhưng ngay cả những kỵ sĩ, người quản lý, pháp sư và lãnh chúa của một lãnh địa chỉ chiếm một góc nhỏ trong vương quốc như thế này cũng nhất định phải nghe về những điều đang diễn ra trên khắp vương quốc.
Và điều này đặc biệt đúng với lãnh chúa lãnh địa hoặc người quản lý chính, những người đã nghe thấy tên và nhìn thấy hình ảnh của người đã đóng vai trò quan trọng trong việc cứu vương quốc của họ.
Nhưng họ không biết về cậu?
"Ở đây không ai nhận ra tên ta có nghĩa là họ không bình thường."
Tự mình nói ra điều này cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng ...
"Ta là một anh hùng trong Vương quốc Caro."
Không thể nào mà tên khốn của một lãnh chúa lãnh địa có một người anh em nổi tiếng trong giới chính trị trung tâm của vương quốc lại không biết tên của Cale.
"Ha, và ở đây ta đã nghĩ hẳn là ở đây đã xảy ra một điều gì đó lớn."
Khoảnh khắc White Star và Cale chỉ nhìn nhau ...
"Đây là điều đó?"
Cale sau đó biến mất trước White Star.
Swoooosh-
Tiếng gió vang vọng trong phòng.
"Ugh!"
Ảo ảnh sư cảm thấy có người đang túm gáy cô. Mặt cô ấy buộc phải quay lại. Cale, người gần như đã dịch chuyển đằng sau cô ấy đang mỉm cười.
"Xóa bỏ những ảo ảnh, trừ khi muốn chết. Hiểu chứ?"
Ánh mắt của Ảo ảnh sư đang rung lên.
"Ta không phải là một người tốt như các ngươi nghĩ đâu. Các ngươi thực sự nghĩ ta là Thánh tử hay anh hùng sao?"
Tốt nhất là họ có thể ngăn mọi người bị thương hoặc chết, nhưng...
Cale không muốn cứu mạng người khác bằng cách hy sinh mạng sống của người dân. Đó là lý do tại sao cậu biết mình ích kỷ và độc ác.
Cậu đang nói điều này