[Cái tên khốn nạn như thế này đáng bị phỉ nhổ ít nhất một lần! À! Ta đã quan sát vì ta nghĩ lần này chúng ta có thể đập vào lưng hắn được!
Cale muốn tập trung vào những gì White Star đang nói, tuy nhiên, lúc này trong đầu cậu lúc này như đang ở giữa một khu chợ sầm uất.
[Có phải tên khốn đó đang coi thường Cale của chúng ta không? Hả? Tại sao hắn lại đưa một đứa trẻ ngoan và đáng thương như Choi Han vào ảo ảnh chứ hả? Hả? Hả? Này tên khốn White Star, trả lời câu hỏi của ta ngay!]
Xin lỗi, nhưng mà Nước Trên Trời này... White Star có thể trả lời cô được sao?
[Cale, đi! Mau cứu cậu ta khỏi tên khốn còn tệ hơn cả đống bùn thối! Ồ! Ta cần XXX và XX tên khốn đó!]
[Bình tĩnh.]
[Đá Tảng! Ông sẽ bình tĩnh trong tình huống như vậy sao? Đó là một ảo ảnh, một ảo ảnh đó! Điều khủng khiếp đó đã trở lại thế giới một lần nữa! Làm thế nào có thể có một XX như XXX tình huống như vậy?!]
Aigoo. Cô ấy không nói đùa.
Suy nghĩ của Cale trở nên trống rỗng trước những lời nói càng ngày càng thô lỗ của Nước trên Trời.
Cô ấy luôn kiểm soát bản thân một cách cẩn thận, vậy tại sao lần này lại tệ như vậy chứ?
Sự khác biệt duy nhất so với trước đây là sự tồn tại của Ảo ảnh sư. Có phải trong quá khứ Nước trên Trời đã chiến đấu chống lại một Ảo ảnh sư không?
Cale cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng khi nghe cô ấy chửi thề ngày càng nặng và ngẩng đầu lên.
Cậu chạm mắt với White Star, người đang chĩa thanh kiếm lửa về phía mình và bắt đầu nói.
"Sao vậy? Cậu không nghĩ ra được lối thoát sao? Đầu óc đang hỗn loạn vô cùng à?"
Đúng thế. Đầu mình lúc này rất phức tạp và khá ồn ào.
"Lần này, mọi chuyện sẽ không dễ dàng với cậu đâu."
Không, suy nghĩ ta không phức tạp đến mức hỗn loạn vì ngươi đ-
[Không dễ dàng con khỉ! Một ngọn lửa như thế không là gì hết. Một thảm họa tự nhiên? Ta có thể gây ra đủ loại thiên tai nếu Cale sẵn sàng ngất xỉu ba lần! Hả? Nếu Cale sẵn sàng bất tỉnh trong khoảng ba tháng, hmm? Ta có thể gây ra một thảm họa thiên nhiên thực sự nếu cậu sẵn sàng bất tỉnh trong một mùa!]
Chờ đã, tại sao mình lại phải ngất đi ba lần lận hả? Tại sao mình phải bất tỉnh trong ba tháng? Ai biết được White Star sẽ làm gì trong thời gian đó chứ?
Cale bị đau đầu.
"Buông cổ ta ra."
Cale thả tay ra ngay khi nghe thấy giọng nói của Ảo ảnh sư.
Bàaaaang!
Lửa húc vào tấm khiên bạc.
Shhhhhhhhhhh.
Cơ thể của Cale bị đẩy ra sau. Cổ của Ảo ảnh sư đã nằm ngoài tay của Cale. Cale cảm thấy lòng bàn tay chắn khiên có hơi tê tê.
Rắccccc.
Ngọn lửa phát ra từ thanh kiếm lửa của White Star đã dễ dàng phá hủy tấm khiên bạc của Cale.
"Nó khác so với trước đây, phải không?"
White Star đã thả lỏng. Ảo ảnh sư và Sayeru di chuyển đến bên cạnh hắn. Một cảm giác kỳ lạ cứ vây mãi trong đầu Cale.
Trước đây cậu đã từng đối mặt với White Star và thuộc hạ của hắn chưa?
"Thanh gươm của những tai họa giờ cũng có lửa. Chỉ mỗi tấm khiên của cậu thôi là không đủ để đánh bại thanh kiếm lửa này. Cậu cũng có thể cần phải sử dụng nhiều sức mạnh hơn nữa."
Hắn nói đúng.
Cale cần sử dụng nhiều sức mạnh như White Star đã nói đến.
"Cậu sẽ cần sử dụng ít nhất ba sức mạnh cổ đại để thoát khỏi cột lửa và chiến đấu với Sayeru và ta. Sau đó, cậu có thể sẽ ngất đi rất nhanh."
"Ha."
Cale bật ra tiếng khinh thường giống như tiếng thở và White Star gật đầu giống như hắn đã hiểu.
"Đó là bởi vì lúc này cậu không có những người bạn xung quanh để hỗ trợ và giúp đỡ."
Điều đó cũng đúng.
Raon, Choi Han và những người khác đều không thể giúp Cale lúc này. Cale cần sử dụng nhiều sức mạnh cổ đại hơn bình thường nhưng sẽ không có người bảo vệ cậu một khi cậu ngất xỉu.
"Ta thấy rất kỳ lạ khi cậu lại ngất xỉu một cách dễ dàng như vậy mặc dù có tất cả năm thuộc tính của sức mạnh cổ đại. Cơ thể của cậu lúc này hẳn phải ở trạng thái cân bằng. Ta đã tìm ra câu trả lời sau một thời gian tự hỏi."
White Star đã nghĩ về rất nhiều điều trước khi đến Vương quốc Caro lần này.
Điều quan trọng là có được sức mạnh thuộc tính đất cuối cùng, nhưng hắn là người có đủ kiên nhẫn để chờ đợi 1.000 năm.
"Tấm của cậu rất yếu. Cho dù tấm của cậu đã phát triển vì đã tạo ra cân bằng giữa những thuộc tính, thế nhưng bản thân tấm của cậu quá yếu nên nó rất dễ bị vỡ."
Bản thân cơ thể vẫn ổn, nhưng màu da của Cale Henituse ngày càng nhợt nhạt theo thời gian. White Star, người nhận thấy điều đó đã quyết định về hai điều.
Một trong số đó là bắt Choi Han...
"Mục tiêu thứ hai của ta là phá hủy tấm của cậu."
Vụ còn lại là tiêu diệt Cale Henituse khi cậu ta chỉ còn lại một mình.
"Những người khác có vẻ dựa vào cậu rất nhiều, nhưng có vẻ như cậu là người sẽ chết nếu không có họ. Đặc biệt là ở giữa chiến trường."
White Star bắt đầu cười và Cale phải công nhận điều này là đúng.
"... Có vẻ như lần này ta đã quá coi thường ngươi rồi."
Lần này White Star đã nghĩ trước một bước.
[Tên khốn thối nát đó đang nói mục tiêu của hắn là Choi Han và Cale chứ không phải sức mạnh thuộc tính đất cuối cùng, phải không?]
[Có vẻ như vậy.]
Đá Tảng cảnh báo Cale.
[Chạy.]
White Star cũng nói như vậy.
"Cố gắng chạy đi. Ít nhất thì cậu cũng sẽ có thể gặp những Dark Elf nếu chạy bằng đường cửa sổ."
Những cột lửa bắn lên từ ba phía Bắc, Nam, Đông, Tây. Cậu có thể nhìn thấy những Dark Elf đang lo lắng giữa những cột lửa. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều cho Cale nếu cậu gặp họ.
Tuy nhiên, cậu không thể trốn thoát.
Bùm! Bùm bùm.
Cale quay đầu lại sau khi cảm thấy sảnh lại rung lắc. Cậu có thể nhìn thấy một mái vòm đầy khói đỏ.
Choi Han đã ở bên trong mái vòm màu đỏ này.
Bùm bùm!
Cậu có thể cảm thấy Choi Han đang dậm chân vào trong. Tiếng la hét của cậu ta đã biến thành tiếng động mạnh đối với những người bên trong hội trường.
"Quả nhiên, cậu không thể chạy trốn."
White Star mỉm cười trước khi hướng mũi kiếm của mình về phía mái vòm khói đỏ.
"Gần đây, ta cảm thấy cậu đã đi trước mình rất nhiều bước. Sau đó, ta phát hiện ra Choi Han biết ngôn ngữ đó."
Bùm!
Một tiếng ầm ầm mạnh hơn trước phát ra từ mái vòm màu đỏ. Cale có thể thấy Ảo ảnh sư bắt đầu ra dấu bằng tay một lần nữa.
Shh-
Những làn khói đỏ quyện vào nhau biến thành từng chuỗi. Hàng chục sợi xích lao vào mái vòm.
"Trói hắn ta lại."
Có lẽ cô ấy đang bảo nó trói Choi Han lại. Ảo ảnh sư chạm vào gáy và mỉm cười về phía Choi Han.
"Ngài. Cale, cậu Choi Han đây sẽ Ow nếu cậu thử làm bất kỳ hành động thú vị nào đấy."
Cale không thể di chuyển một cách hấp tấp sau khi nhìn thấy những sợi dây xích che phủ mái vòm ngay cả khi nghe thấy lời trêu chọc đầy mỉa mai của cô ấy.
White Star tiếp tục nhìn Cale.
"Chỉ đứng ở đó không thể làm bất cứ điều gì."
Giới hạn của Cale là không thể di chuyển vì một thuộc hạ. White Star, người đã chờ đợi 1.000 năm phải khiến Cale chiến đấu nhiều hơn nữa ở giới hạn của mình cho đến khi không còn cách nào khác ngoài việc phá vỡ tấm của mình.
Hắn không thể để Cale chết vì có thứ Cale cần phải làm ở vị trí của cậu ta.
Swooooooosh-
Bức tường gió hiện ra dưới chân White Star như những bước đệm. White Star đạp khỏi lan can sân thượng và bước ra khỏi Dinh thự lãnh chúa.
"F*ck!"
White Star khinh thường lời chửi thề của Cale khi hắn nhìn xuống từ bầu trời bên ngoài Dinh thự lãnh chúa. Hắn có thể thấy những Dark Elf đang lo lắng khi nhìn hắn cũng như những người dân trong lãnh địa đang phải chạy loạn khắp nơi để tránh những cột lửa.
"Giống như địa ngục."
Đó là nơi xảy ra thảm họa như hắn đã nói.
Mọi người sợ hãi bỏ chạy mà không có bất cứ thứ gì trên người.
"Đó hẳn là lá bài mà Cale Henituse đã bày ra nhỉ."
White Star có thể nhìn thấy Thái tử Valentino và Đoàn Kỵ sĩ đang nhìn chằm chằm vào mình. Họ không thể đến gần Dinh thự lãnh chúa và lo lắng khi nhìn quanh những cột lửa và những người dân.
"Thái tử hẳn là một tên khá có năng lực nhưng có vẻ lúc này là một tên không được ổn định lắm."
Sẽ không có gì lạ nếu Thái tử Valentino và Đoàn Kỵ sĩ chết bất cứ lúc nào sau khi mắc vào bẫy của White Star.
White Star nhìn lại Cale, người đang ở bên trong sân thượng. Hắn có thể nhìn thấy ánh mắt màu đỏ đó đang trừng trừng nhìn mình.
Đúng rồi, cứ trừng mắt nhìn ta như vậy cho đến khi cậu không thể nhịn được nữa và tấn công ta đi.
Tấn công ta nếu cậu muốn cứu người dân, Thái tử của Vương quốc Caro, Đoàn Kỵ sĩ và Dark Elf nữa.
Sử dụng sức mạnh cổ đại của mình cho đến khi tự tay phá đi tấm của mình nào.
Thanh kiếm của White Star chỉ lên bầu trời. Hắn có thể cảm thấy ngọn lửa bao quanh mình. Và đồng thời có thể cảm thấy những cột lửa đang chảy như dung nham xung quanh.
White Star cảm nhận được sức mạnh của ngọn lửa từ bốn hướng xung quanh lãnh địa Dubori và bắt đầu nói.
"Đến với ta."
Những người dân thoát nạn đã nằm phịch xuống đất ngay lúc đó.
"N, ngọn lửa!"
"... A ... đó là một ... thảm họa."
Mặt đất bên dưới bốn cây cột bắt đầu nứt nẻ. Bốn con sông được tạo ra khi mặt đất nứt nẻ. Có lửa hoặc dung nham hoặc bất cứ thứ gì đang chảy bên trong những con sông đó.
Thực tế, nó không chảy. Chất lỏng màu đỏ đó đang phá hủy mặt đất và tàn nhẫn tạo ra con đường riêng của nó. Sau đó, nó nhanh chóng đi về phía White Star.
"Đi ra ngoài! Nhanh lên và đi ra! Vật chất bây giờ không phải là vấn đề!"
"Nhưng,