Choi Han cẩn thận tránh xa những người khác cũng như kẻ thù. Sau đó, cậu di chuyển ra phía sau Sayeru và che giấu sự hiện diện của mình càng nhiều càng tốt.
Cậu không thể che giấu hoàn toàn sự hiện diện của mình vì không có phép tàng hình xuất sắc như Ron. Tuy nhiên, những người khác đã giúp cậu ta.
Cale, Mary, Raon và Eruhaben.
Họ bày ra sức mạnh và hiện diện của họ nhiều nhất có thể, dễ dàng làm cho Choi Han che giấu hiện diện của mình giữa họ.
Choi Han có thể nhìn thấy lưng của Sayeru. Cậu từ từ nâng kiếm qua vai và hướng mũi kiếm về phía trước như đang cầm một ngọn giáo.
Hả? Choi Jung Soo, cậu lại về nhà nữa sao? Tôi đã nói trước chúng ta sẽ đi tụ tập mà.
Haha. Tôi xin lỗi, tiền bối! Tôi có việc phải làm! Khi tôi hoàn thành việc này, nó sẽ là phần thưởng của tôi!
Không,sao đâu. Làm thế nào tôi có thể lợi dụng một người kiếm được ít hơn tôi chứ? Lần sau cậu rảnh nhớ quay lại. À! Mang theo Kim Rok Soo nữa! Tên khốn đó luôn biến mất ngay sau giờ làm việc. Cậu ta đi đâu vậy?
Vâng! Tôi hiểu rồi! Vậy bây giờ tôi ra ngoài đây!
Cậu nhớ lại một trong những ký ức của Choi Jung Soo.
Sau khi gặp khó khăn trong công việc với Kim Rok Soo khi mới vào công ty, cậu ấy đã về nhà ngay sau khi kết thúc công việc một lúc sau khi đã quen với công việc.
Có những đồng nghiệp muốn cậu ta cùng tụ tập với họ sau giờ làm việc vì cậu ta là một chàng trai thân thiện, nhưng cậu ta luôn từ chối và đi đến chỗ riêng của mình. Chỉ có Kim Rok Soo và trưởng nhóm biết lý do cậu ta phải về thẳng nhà.
Nói thẳng ra, nhà của cậu ấy không lớn.
Công ty đặt tại Seoul nằm quanh biên giới trung tâm của khu vực bị phá hủy và khu vực này vẫn còn nguyên vẹn, nhà của Choi Jung Soo cũng ở xung quanh đó. Ngôi nhà của cậu ta là một căn nhà nhỏ một phòng ngủ trong một tòa nhà hầu như không giữ được hình dạng như một biệt thự.
Tòa nhà trông cũ kỹ giống như những tòa nhà trong bộ phim về ngày tận thế mà cậu ta đã từng mong muốn trước khi thế giới thay đổi, nhưng những người sống bên trong rất vui vẻ.
Ôi, Jung Soo. Con đang trên đường về nhà à?
Đúng! Hôm nay công việc kết thúc sớm, haha!
Tốt tốt. Con nhớ ghé lấy kim chi cải thảo nha. (radish kimchi)
Cảm ơn bà! Kim chi củ cải của bà là ngon nhất đấy!
Aigoo, món kim chi củ cải của bà không có gì đặc biệt hết. Bà đáng ra nên cho con nhiều thứ hơn vì chúng ta được sống yên bình nhờ có con đấy.
Bà lão trông rất hạnh phúc khi cảm ơn cậu ta. Choi Jung Soo không thể không cười đáp lại.
Cậu nhìn quanh rồi đi vào biệt thự.
Mọi người ở đây dường như thoải mái hơn khi công ty của cậu ở gần đây. Đó là cách thế giới từ từ phục hồi sức sống và bắt đầu có hy vọng cho tương lai.
Những người đi dạo quanh biệt thự này đều có vẻ vui mừng và trời cũng dần hừng sáng.
Choi Jung Soo nhìn một chút rồi đi về phía phòng ngủ duy nhất của mình với những bước chân nhẹ nhàng và sảng khoái.
Cậu ta tắm rửa sạch sẽ một chút rồi mới ngồi vào bàn làm việc.
Choi Han nhớ rõ thứ trên bàn của Choi Jung Soo.
Choi Jung Soo cầm bút lên.
Sẽ có người khác làm việc này nếu mình không làm sao? Mình nói đúng chứ?
Không ai biết cậu ta đang nói chuyện với ai, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục viết vào cuốn sổ trước mặt.
Cậu ta đang viết lại những đòn võ và kiếm thuật cổ xưa mà gia đình Choi đã rèn luyện trong nhiều thế hệ.
Đã có rất nhiều trang đã được viết. Có một số nét vẽ nguệch ngoạc, những dòng ghi chú và rất nhiều hình ảnh.
Choi Han nhớ lại những cảm xúc của Choi Jung Soo khi viết vào sổ tay. Choi Jung Soo muốn để lại nó cho thế giới.
Không, là muốn nó được tiếp tục.
Mặc dù mình là người duy nhất còn lại...
Mặc dù bây giờ cậu chỉ có một mình... Mặc dù gia đình và anh em họ của cậu đều đã rời đi trước...
Chúng ta vẫn cần để lại ghi chép về những gì chúng ta đã làm.
Những điều mà dòng họ Choi đã làm.
Họ đã nghiên cứu võ thuật và kiếm thuật cổ xưa của Hàn Quốc và luyện tập ngày đêm để đưa chúng trở lại thế giới.
Choi Jung Soo muốn tiếp tục điều đó.
Choi Jung Soo, người bị bỏ lại một mình vẫn vui tươi (bright) và tràn đầy năng lượng. Tuy nhiên, tuyệt vọng, buồn bã và cô đơn vẫn chôn giấu bên dưới những cảm xúc đó.
Cậu ấy đang chăm chỉ ghi lại nghiên cứu võ thuật của gia đình mình mà cậu còn nhớ.
Choi Han đã theo dõi tất cả, và nhờ Choi Jung Soo, cậu có thể biết những gì dòng họ Choi đang cố gắng bỏ lại phía sau và tiếp tục tiến lên.
Cậu nhớ lại ký ức đó và thực hiện cùng một quyết định mà Choi Jung Soo đã thực hiện.
Nếu mình tiếp tục nó, điều đó có nghĩa là gia đình và anh em họ của mình sẽ không biến mất khỏi thế giới này. Miễn là mình vẫn tiếp tục những gì họ đang làm, họ sẽ còn sống trên thế giới này và ở bên cạnh mình.
Khoảnh khắc suy nghĩ đó khắc sâu trong tim Choi Jung Soo như một hình xăm...
Cậu đã tạo ra Miru trắng của mình.
Cảm xúc, suy nghĩ và nỗ lực của cậu...
Choi Han đã hiểu cặn kẽ tất cả.
Sau khi hiểu Choi Jung Soo, cụm từ Sát Long nhân, Nelan Barrow hay Choi Jung Gun đã để lại trong cuốn nhật ký của người ấy lại hiện lên trong tâm trí Choi Han.
<Tôi đặt cả trái tim mình vào sức mạnh của mình.>
Nó dường như là một câu ngẫu nhiên chen giữa một câu chuyện quan trọng.
Tuy nhiên, cụm từ đó vô cùng mạnh mẽ.
Nó thậm chí còn cảm thấy mạnh mẽ hơn khi cậu nghĩ về Từ bỏ cuộc sống của mình và Kiếm Thảm họa.
Lần đầu tiên đọc nhật ký của Choi Jung Gun, cậu đã tự hỏi tổ tiên này của mình đang cố gắng làm gì.
Cậu đã tức giận về việc tổ tiên của mình đã coi việc hy sinh bản thân là bình thường như thế nào.
Đương nhiên, cậu vẫn không hiểu điều đó, nhưng cậu cảm thấy có thể hiểu được một chút tổ tiên của mình đang nghĩ gì.
Ooooooooong-
Một thảm họa tự nhiên bắt đầu ập đến bên trong thanh kiếm của Choi Han.
Đây là sức mạnh cổ đại mà Choi Jung Gun đã tạo ra bằng cách chuyển phần lớn sinh lực của mình. White Star, người được thừa hưởng sức mạnh đó đã tạo ra nửa thanh kiếm thảm họa này cho Sát Long nhân giả, Syrem.
Mặc dù Choi Jung Gun không phải là người tạo ra một nửa sức mạnh này, nhưng Choi Han đã nhận ra suy nghĩ của Choi Jung Gun.
Cậu cố gắng hiểu tại sao mình lại tạo ra thảm họa thiên nhiên này, sức mạnh hủy diệt thế giới này.
Bây giờ, ít nhất cậu đã hiểu một chút về nó.
Ông ấy là một người đã mất tất cả mọi người ngoài người bạn thân của mình, Rồng.
Ông ấy là một người đã chết mà không để lại một đứa con của riêng mình.
Tuy nhiên, ông ấy vẫn tiếp tục cái tên Sát Long Nhân.
Choi Han đã thêm Yong của Choi Jung Soo vào thảm họa đang tụ lại trong thanh kiếm của mình.
Và cuối cùng, cậu cũng thêm aura đen của mình vào đó.
Yong đã trở nên hung bạo vì thảm họa thiên nhiên từ từ biến thành màu đen. Khoảnh khắc Yong đen cuối cùng xuất hiện ở mũi kiếm của mình mở hàm về phía kẻ thù...
"...Chết tiệt!"
Cơ thể Sayeru bắt đầu run lên khi White Star cảm nhận được một sức mạnh vô cùng mạnh đằng sau mình.
"Tại sao ngươi lại ngạc nhiên như thế?"
Cale đang cười nhạo vẻ mặt cứng đờ của White Star và đứng đó với ngọn giáo xanh trên tay, nhưng White Star lần này không trả lời Cale.
"Đi xuống."
Hắn nắm lấy lưng Sayeru.
"Hả, ngươi đang làm gì vậy hả?!"
Sau đó hắn ném Sayeru đang ngạc nhiên xuống đất.
Àoooooooo-
Bức tường gió bao quanh Sayeru và nhanh chóng đưa hắn đến chỗ Ảo ảnh sư Elisneh và những người khác đang đứng.
Sau đó, White Star quay lại và bay lên không trung với gió của mình.
Shhhh-
Ngọn giáo xanh bay ngang qua chỗ hắn vừa đứng.
White Star bình thường sẽ khinh thường Cale, người có sức mạnh mạnh như vậy nhưng lại không trúng được hắn vì đòn ném giáo vừa rồi quá tệ, nhưng bây giờ hắn không có thời gian cho việc đó.
White Star nhìn Choi Han.
Ầmmm-
Bầu trời đã khóc. Cảm giác như sấm sét sẽ ập xuống bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, ở một nơi mà gió lặng lẽ tụ lại không giống như những tiếng ầm ầm... Ánh mắt của White Star hướng về thanh kiếm của Choi Han, Yong đen đang chĩa vào mình.
"... Sức mạnh của ta sao?"
Hắn cảm nhận được sức mạnh của Kiếm Thảm họa bên trong Yong đó.
Một nửa sức mạnh của Kiếm Thảm họa hắn đã đưa cho Syrem Sát Long nhân giả, người mà hắn đã tạo ra để thay thế số phận của mình nhằm duy trì sự cân bằng của thế giới rõ ràng tồn tại bên trong Yong đó.
"...Không. Đây không phải là sức mạnh của ta."
Tuy nhiên, đó không phải là sức mạnh mà hắn đã tạo ra.
Nó khác hoàn toàn.
Nó không hề có được một nửa sức mạnh của hắn trong đó.
Hắn có thể cảm nhận được thứ gì đó bên trong Yong đen này.
Cảm giác mà mình đã có khi nhận được Kiếm Thảm họa-!
Ẩn sâu trong ký ức của hắn về một thời xa xưa... Đó là thời điểm mà cuối cùng hắn đã thay thế vị trí của mình với tư cách là Sát Long Nhân. Hắn đã nhận được vương miện và sức mạnh từ Sát Long nhân đời trước vào thời điểm đó.
Khoảnh khắc kích hoạt Kiếm Thảm họa, một trong những sức mạnh đó, hắn rất phấn khích trước sức mạnh mạnh mẽ nhưng lại tức giận vì không thể để cho cả thế giới biết được nó.
Tuy nhiên, hắn vẫn không thể quên được cảm giác hồi hộp khi lần đầu tiên đối mặt với sức mạnh tuyệt vời đó.
Nhưng tại sao hắn có thể cảm nhận được sức mạnh đó đến từ Swordmaster này?
"Nó là của mình nhưng cũng không phải của mình."
Có những thứ khác ngoài sức mạnh của thảm họa trong đó. Choi Han đã tiến một bước về phía White Star thay vì đáp lại câu nói đó.
Thảm họa bên trong thanh kiếm của cậu là lần đầu