Lâu đài Ánh sáng, một trong ba Dị điểm của Đông lục địa.
Lâu đài trắng trên sa mạc trắng.
Lâu đài mà Chúa tể Sheritt để lại cho các con của bà giờ đã được bao phủ bởi mana đen của Raon và được đặt trong Dạ Lâm.
Trước khi Cale có thể chào đón Chúa tể Sheritt, người đang chào đón họ...
Bộp!
"Ugh!"
Cậu nhìn thấy con Rồng đen đập vào vai mình và bay ra như một mũi tên.
- Nhân loại! Xin lỗi!
Rồng đen đưa ra một lời xin lỗi ngắn gọn và bay đi...
"Raon."
Ngay lập tức dừng lại khi Sheritt nhẹ nhàng mỉm cười và gọi tên nó. Một mét. Raon, dừng lại cách cô đúng một mét, nhìn chằm chằm vào trần nhà của sảnh rộng lớn vì nó không thể nhìn cô ấy.
"... Con đã trở lại!"
Nó hét lên khi vẫn nhìn lên trần nhà và chậm chạp bay trở lại và đáp xuống lưng Cale.
"Nyaann!"
"Bọn con đã trở lại!"
Thay vào đó, On và Hong bước đến bên Sheritt. On quay lại và mỉm cười về phía Raon, em trai út đang nhìn họ từ sau lưng Cale và dùng chân ra hiệu đến đây.
"Ahem, hem! Ta đi vì bà ấy đã gọi cho ta!"
Raon bắt đầu di chuyển sau khi nhìn thấy hành động của On và ép mình vào giữa On và Hong.
Chúa tể Sheritt đang quan sát họ với một vẻ mặt ấm áp khó tả.
Cale quay đi khỏi cảnh tượng cảm động đó và nhìn về phía Rồng lai.
"Ha."
Cậu không khỏi thở dài.
Rồng lai với Raon giờ đang nhìn chằm chằm vào Chúa tể Sheritt. Hắn dường như đã thoát khỏi cảm giác đó.
Rồng lai và Cale đã chạm mắt nhau ngay lúc đó.
Rồng lai nhanh chóng đưa mắt nhìn sang hướng khác. Sau đó hắn bắt đầu đi vào bên trong lâu đài đen với đôi mắt run rẩy.
"Ngươi đang khiến ta phát điên đấy."
"Cale-nim, có chuyện gì vậy?"
Cale lắc đầu trước câu hỏi của Choi Han.
Cậu có rất nhiều điều để nói nhưng không thể nói thành lời. Thay vào đó, cậu đi đến chỗ Chúa tể Sheritt.
"Sheritt-nim. Lock ở đâu vậy ạ?"
Cậu bé Sói Xanh Lock. Đứa trẻ ấy hiện đang học kỹ năng dùng khiên và nhiều thứ khác từ Chúa tể Sheritt.
"A."
Chúa tể Sheritt cười nhạt.
Nụ cười trên khuôn mặt đầy tàn nhang khiến cô trông thật tinh nghịch. Giọng nói dịu dàng của cô ấy phát ra từ bên dưới nụ cười.
"Đứa trẻ đó đang tập luyện."
"Tập luyện? Thuật Khiên?"
"Mm ......"
Chúa tể Sheritt tự hỏi một lúc rồi rạng rỡ trả lời như cô ấy đã tìm thấy từ thích hợp cho nó.
"Đứa trẻ ấy hiện đang thực hiện một chế độ huấn luyện địa ngục."
Cái gì...
Cale gần như vô thức lùi lại một bước. Sheritt nhận thấy nét mặt cau có của Cale và nhanh chóng bắt đầu nói như biết cậu đang cảm thấy gì.
"A, nó không thực sự đến từ địa ngục! Đó chỉ là một khóa đào tạo rất khó khăn nên tôi đã gọi nó như vậy thôi."
Câu nói của cô ấy khiến nó giống như một cuộc huấn luyện cực kỳ khó khăn và nghiêm ngặt.
"Lock và bọn trẻ có vẻ thích thú khi làm điều đó. Chúng có vẻ hạnh phúc. Chúng nói cảm thấy như bản thân trở nên mạnh mẽ hơn mỗi ngày. Hôm nọ, lũ trẻ vừa cười vừa nhìn hoàng hôn. Điều đó khiến tôi rất tự hào."
Cale không thể nghe theo lời của Chúa tể Sheritt.
Nghe giống như Lock and bọn trẻ Sói khác cười tuyệt vọng khi nhìn hoàng hôn sau một ngày tập luyện mệt mỏi.
Có vẻ như mình sẽ cần hỏi Lock về chuyện đó.
Tất nhiên, cậu biết Sheritt sẽ không cho Lock và những đứa trẻ đào tạo những gì mà họ không thể tập luyện được. Cô gái Rồng này trân trọng những đứa trẻ nhỏ dựa trên cách cô ấy đối xử với On và Hong.
"Tôi rất vui vì tất cả đã quay trở lại cùng nhau, nhưng tôi có thể hỏi điều gì đã đưa tất cả trở lại không?"
Chúa tể Sheritt nhìn quanh Cale và những người khác khi cô hỏi. Sau đó, cô nhận thấy ánh mắt của Cale đang hướng về ai đó.
Hm?
Sheritt thấy người mà Cale đang nhìn tiến lên một bước. Khuôn mặt của người này không thể thấy được vì đã kéo mũ áo choàng xuống như càng thấp càng tốt.
"...Hả?"
Sheritt, người đang nhìn vào người bị che mặt, cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ vào lúc đó. Sau đó, cô quay lại nhìn Cale trong vô thức.
Cale giấu tiếng thở dài và bắt đầu nói.
"Sheritt-nim. Tôi có thể nói chuyện với ngài một lát được không?"
Sau đó cậu ra hiệu về phía Raon.
"Raon, ngươi-"
Cale dừng lại khi cậu định nói đứa trẻ đó hãy đến chỗ mình.
Nó có nên nghe không? Nó còn quá nhỏ. Suy nghĩ của Cale đang trở nên phức tạp và cậu định ngăn mình gọi Raon lại.
"Tôi sẽ nói với họ, cùng nhau."
Khi đó, Rồng lai tiến thêm một bước nữa và bắt đầu nói chuyện với Cale.
"Tôi muốn nói với cả hai người họ cùng nhau."
Sau đó, hắn cắn chặt môi sau khi nhìn thấy ánh mắt của Cale dường như đang hỏi nếu chuyện đó làm tổn thương Raon thì sao?
"Tôi, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm."
Cale thở dài.
"Ta không biết ngươi có thể chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì không."
Rồng lai lùi bước trước phản ứng lạnh lùng của cậu, nhưng Cale đã dứt lời ra hiệu về phía Raon. Cale không thể nói không khi bên chịu trách nhiệm muốn nói với đứa trẻ này được.
"Nhân loại! Chúng ta đang nói về điều gì vậy?"
Cậu chỉ đang tự hỏi về việc làm thế nào để ít làm tổn thương Raon nhất trong quá trình này.
Suy nghĩ của Cale lại trở nên phức tạp. Điều này phức tạp hơn so với vấn đề White Star hay Ma giới nhiều.
Những người còn lại trong nhóm nhìn về phía Cale đang ra lệnh cho họ.
"On, Hong và Choi Han, đi tìm Lock. Choi Han, đưa Lock tới. Mang theo Maes và những đứa trẻ khác. Chúng ta cũng nên nhìn thấy chúng ít nhất một lần khi chúng ta đến đây. Beacrox, ngươi chuẩn bị bữa tối. A! Nhớ ghé qua Làng Harris và gọi đến Lâu đài của Chúa tể để cho họ biết ta đang ở đây."
"Cale-nim, bốn người có cuộc trò chuyện riêng không?"
Cale gật đầu trước câu hỏi của Choi Han và đi về phía phòng khách của lâu đài với hai con Rồng và Rồng lai.
"Nhân loại! Tại sao bốn người chúng ta lại nói chuyện với nhau vậy?"
Tất cả bốn người đang ngồi xuống trong phòng khách. Cale vuốt ve Raon đang ngồi bên cạnh và bắt đầu nói.
"Raon. Loại bỏ ma pháp nhuộm của Rồng lai. Rồng lai, cởi mũ trùm đầu ra."
Sheritt mở to mắt.
Rồng lai?
Cô tự hỏi liệu cảm giác kỳ lạ mà cô có trước đó có phải là vì đó là một người mang nửa dòng máu Rồng hiếm thấy trên thế giới hay không. (Ở đây bản Eng đều là Dragon half-blood, nhưng Sheritt ban đầu vẫn nghĩ là đây là con của 1 con Rồng và 1 loài khác, nên mình sẽ để là con lai của Rồng.)
"Ta hiểu rồi, nhân loại! Này, Rồng lai! Ta đang gỡ bỏ ma pháp nhuộm đó!"
Mana đen của Raon đã chạm vào Rồng lai.
Shh, tóc của Rồng lai chuyển từ màu đỏ sang màu đen ban đầu khi hắn bỏ mũ trùm đầu xuống.
Chúa tể Sheritt ngay lập tức bắt đầu cau mày.
Đứa trẻ này không phải là con lai của Rồng.
Đứa trẻ này không phải là người được sinh ra giữa Rồng và một sinh vật sống khác.
Thanh niên này gần như đã chết với nước da nhợt nhạt đang nhìn Chúa tể Sheritt. Sheritt nhận thấy đôi mắt đang run của người này thật kỳ quặc.
Tại sao người này lại nhìn mình như thế này? Và mình có cảm giác kỳ lạ này là gì?
Chúa tể Sheritt bây giờ là một ảo ảnh không có cơ thể vật lý, nhưng cô ấy cảm thấy như thể mu bàn tay của mình đang nổi da gà.
Lý do có thể là gì?
Sau đó, cô quay về phía Cale, người đã đưa người này đến. Cale nhận được ánh mắt của cô và bắt đầu nói chuyện với Rồng lai.
"Từ lúc này, ta sẽ im lặng lắng nghe nên ngươi nói trước. Hãy nói với họ mọi thứ bằng chính miệng của mình."
Cale có thể nhìn thấy bàn tay của Rồng lai đang run rẩy.
Chết tiệt.
"Ta sẽ làm nếu ngươi không nghĩ mình có thể làm được."
"...Không."
Rồng lai lắc đầu.
Sau đó hắn hít một hơi thật sâu.
Cơn đau không thể chịu đựng tiếp tục đâm vào hắn như toàn bộ cơ thể sẽ bị xé ra thành từng mảnh, nhưng hơi thở hắn hít vào lúc này giống như một liều thuốc độc thậm chí còn mạnh hơn.
Hắn nhìn Raon và Chúa tể Sheritt.
Một màu đen một màu trắng. Họ là hai cực đối lập. Tuy nhiên, cả hai đang nhìn trộm nhau và mỉm cười trong vô thức.
... Cậu ấy nói cô ấy là Chúa tể.
Cale đã gọi người phụ nữ trước mặt là Chúa tể.
Cô ấy hẳn là Chúa tể Rồng.
Rồng lai cảm thấy một cảm xúc khó tả khiến cơ thể hắn bắt đầu run lên.
Hắn là một chimera được tạo ra từ trái tim đứa trẻ đã chết của Chúa tể Rồng.
Nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi tràn ngập trái tim hắn.
Tuy nhiên, cũng có một cảm giác mong đợi và mong mỏi.
Rồng lai gần như khinh thường cảm xúc của chính mình.
Khao khát?
Trong lòng hắn không có cảm xúc hay ký ức về Rồng. Đó là lý do tại sao khao khát không có ý nghĩa gì.
Hắn vẫn còn nhớ về cha mẹ đã bán mình đi.
Tuy nhiên, nó thực sự là khao khát.
Gia đình.
Hắn đã từng có một khao khát gia đình mà hắn chưa bao giờ thực sự có cơ hội có được. Và niềm mong mỏi đó đã trở thành sự mong đợi.
Rồng lai tự cười giễu bản thân vì đã có những suy nghĩ như vậy.
Mình sẽ may mắn nếu cô ấy không giết mình.
Hắn sẽ may mắn nếu Chúa tể Sheritt và Raon không giết hắn sau khi nghe toàn bộ câu chuyện.
Hắn làm trống rỗng tâm trí của mình. Cảm xúc là vô ích đối với một người chỉ chờ ngày chết như hắn.
"Tôi..."
Hắn tránh ánh mắt của Chúa tể trong khi nói chuyện với cô.
Tại sao...
Tại sao giọng hắn lại run đến vậy?
Tại sao nó lại như thế này mặc dù hắn đã cố làm rỗng suy nghĩ của mình?
Rồng lai không có câu trả lời và bắt đầu nói.
"Thưa ngài, tôi đã từng là con người."
Cale nhắm mắt và dựa lưng vào ghế dài.
Từ giờ, cậu không nên xen vào.
Cậu đã tự hỏi xem mình có nên rời đi không, nhưng cậu quyết định ở lại đây đề phòng có điều gì tồi tệ xảy ra.
"... Cha mẹ tôi đã bán tôi cho White Star ......"
Câu chuyện mà Cale đã nghe lại phát ra từ miệng của Rồng lai.
Đây là lần đầu tiên mình nghe thấy hắn tôn trọng một người.
Cale vỗ nhẹ vào lưng Raon không ngừng sau khi nhận ra đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Rồng lai phải tôn trọng bất cứ ai.
Giọng nói