"Mmph, mmph!"
Bud lắc lư như con lật đật.
Tuy nhiên, Cale, người đang bắt tay Jopis không thèm liếc nhìn anh ta một cái.
"Chậc chậc."
Ron cũng tặc lưỡi và không thèm nhìn Bud.
Bud nhìn về phía Choi Han, người đang đứng sau Ron với vẻ tuyệt vọng sau khi thấy Ron phớt lờ mình.
"Mmph, mmph!"
Bud có thể nhìn thấy nụ cười hồn nhiên trên gương mặt Choi Han. Choi Han khẽ gật đầu trước khi đi ngang qua Bud, giống như không thấy gì cả.
- Này Vua lính đánh thuê, ta cũng ở đây! Bạn của ngươi nói hắn sẽ đợi bên ngoài hàng rào để xem có con chó canh gác nào xuất hiện không!
Giọng nói vui vẻ của Raon đâm sâu vào tâm trí Bud.
- Này Vua lính đánh thuê, ta rất vui vì cái đầu f*cking của ngươi không bị nổ tung đấy!
Bud không còn lúc lắc người nữa. Anh ta chỉ cắn xuống đồ bịt miệng và cúi đầu. Anh thậm chí còn nhớ thương đến người bạn thân Glenn của mình.
Thật không may, Raon là người duy nhất chú ý đến Bud đang hờn dỗi.
- Nhân loại! Vua lính đánh thuê có vẻ ủ rũ vì một lý do nào đó.
Không ai quan tâm.
Cale thậm chí không nhìn về phía Bud trước khi ngồi xuống cái ghế mà Jopis đã chỉ.
Đó chính là bộ bàn ghế cũ mà cậu đã thấy bên trong thiết bị lưu trữ hình ảnh. Cale và Jopis ngồi xuống hai chiếc ghế quanh chiếc bàn cũ.
Ron và Choi Han đi sau Cale mà không nói gì.
"Tôi không thể để khách của mình đứng được."
Jopis chỉ vào thứ gì đó cho hai người họ. Cả ba người họ đều có thể nhìn thấy cái giường.
"Sử dụng nó theo cách nào mọi người thích, bao gồm nằm, lăn lộn hay thực hiện động tác trồng cây chuối."
... Cô ấy thực sự không dễ đối phó.
Cale nhận ra sự thật này một lần nữa khi Ron bắt đầu mỉm cười.
"Tôi không thích giường, tôi có thể làm như tôi muốn?"
Jopis nhìn Ron một lúc trước khi gật đầu một cách nhã nhặn.
"Tất nhiên. Chủ nhân cũ đã trở lại của dãy núi Molden đương nhiên có thể làm theo ý mình."
Ron và Jopis nhìn nhau.
Ron đương nhiên biết thân phận của cô ấy, và như đã đề cập trước đó, Jopis đã biết về Ron và sự trở lại của gia tộc Molan nhờ những con chó của cô ấy.
Jopis bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Ron khi Ron cười hiền lành và bắt đầu di chuyển.
"Hmm?"
Lông mày của cô ấy sau đó nhíu lại.
"Tôi đã chuẩn bị trước loại trà yêu thích của thiếu gia của mình rồi."
Ông lão mặc trang phục sát thủ thong thả lấy một ấm trà và tách trà ra khỏi túi không gian của mình. Jopis nhìn quanh sau khi thấy ông lấy trà chanh ra.
Không ai thay đổi biểu cảm ngoại trừ người thanh niên tóc đỏ trước mặt cô.
Người thanh niên tóc đỏ đang nhìn về phía Ron với vẻ mặt không vui.
Người thanh niên này là thiếu gia? Dựa trên biểu hiện có thể cau mày như vậy về phía tộc trưởng Molan... Có nghĩa là cậu ta thực sự là chủ nhân.
Jopis đã quan sát phản ứng của Vua lính đánh thuê ngay khi người thanh niên này xuất hiện trước đó. Cách anh ta nhìn người thanh niên tóc đỏ với đôi mắt tuyệt vọng đã thể hiện niềm tin vững chắc của Bud rằng người này sẽ cứu mình.
Ngay cả khi mình không có nhiều thông tin từ bên ngoài, việc một người nào đó ở cấp bậc của Vua lính đánh thuê tin tưởng cậu ta rất nhiều và đi theo cậu ta hẳn có nghĩa là-
Có nghĩa là người trước mặt cô là một người có khả năng.
Chhhhhhh-
Hai tách trà mà tộc trưởng của gia tộc sát thủ đã đun sôi được đặt trước mặt Cale và Jopis.
Lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, Jopis cầm được chiếc tách trà trang nhã, một thứ dường như thuộc về một gia đình quý tộc.
"Điều này làm tôi nhớ lại những lần tôi từng thưởng trà trong cung điện."
Sau đó cô nhấp một ngụm trà khi lặng lẽ nhìn người thanh niên trước mặt mình.
Cale pha trò sau khi nhìn thấy ánh mắt quan sát của cô ấy.
"Ngài có thể tìm ra bất cứ điều gì bằng cách nhìn vào khuôn mặt của tôi?"
Khóe môi Jopis nhếch lên.
"Thưa quý ngài đây, cậu còn trẻ."
Cô ấy chỉ về phía Cale.
"Và trước đây, tôi chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của cậu xuất hiện. Cậu là ai?"
Người phụ nữ tỉ mỉ không có một sợi tóc nào rơi xuống tỉ mỉ nhìn Cale.
Cale gần như không thể ngăn bản thân bối rối sau khi nếm ly trà chanh đắng hơn những gì cậu nghĩ và bắt đầu nói.
"Tôi không thể tiết lộ mọi thứ vì tôi là người có rất nhiều thứ. Công chúa, trước tiên tôi phải tìm hiểu xem thông tin cô có có phải là thông tin mà tôi cần hay không."
Cale không thể tin tưởng Jopis.
"Công chúa dường như không phải là danh hiệu thích hợp cho một người bị trục xuất như tôi. Xin đừng nói những lời phi lí."
Cale gật đầu và hơi nhún vai. Cô nhìn cậu và tiếp tục lịch sự nói.
"Nếu có những người không thể nói vì họ có rất nhiều thứ, thì cũng có những người không thể nói tất cả vì đó là điều duy nhất họ có."
Cô có thể thấy khóe môi của thanh niên tóc đỏ bắt đầu nhếch lên.
"Vậy thì chúng ta thảo luận về một chủ đề mà cả hai có thể nói về nó thì sao?"
"... Tôi tự hỏi ý của cậu là gì."
Jopis cầm tách trà trên tay và chỉ tập trung vào Cale dù cho trà đã nguội.
Cale bắt đầu nói.
"Cô đã không rơi vào ảo ảnh của một Ảo ảnh sư vì ngài là một Chú thuật sư?"
Nụ cười biến mất trên khuôn mặt Jopis.
"Ảo ảnh sư là sao?"
"Tôi thấy cô đang giả vờ ngu dốt mặc dù cô biết tất cả mọi thứ. Tôi đang nói về người chị của cô. Elisneh Đệ Nhất."
"Aha."
Phản ứng của Jopis thật tuyệt vời, nó có thể thuộc về một vở kịch trước khi cô quay về phía Vua lính đánh thuê.
"Tên đó nói cậu cần những bí mật của Vương quốc Molden, nhưng cậu đã biết mọi thứ về con điếm điên đó trước khi đến đây."
... Hmm?
Cale bối rối trước khi hỏi một câu hỏi.
"... Tôi nghe nói hai người đã từng rất thân với nhau."
"Sao vậy? Có phải vì tôi đã gọi chị gái mình là một con điếm phải không?"
Cạch.
Cô đặt tách trà xuống và tiếp tục nói.
"Một con điếm như cô ta lợi dụng gia đình mình thì không phải là gia đình của tôi. Đó là lý do tại sao cô ấy là một con điếm điên."
Róc rách. Róc rách.
Ron đổ hết nước trà nguội đi và thay bằng một tách trà nóng mới.
Jopis nhìn chằm chằm vào tách trà và bắt đầu nói.
"Tôi đã cố gắng không nói bất cứ điều gì về bản thân nếu có thể, nhưng có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác."
Cô nhớ lại quá khứ.
"Một ngày nọ, tôi nhận ra rằng mình có một sức mạnh đặc biệt."
"Gâuu, gâuuu!"
Cô vuốt ve đầu của con chó con hơi dơ đã ở bên cạnh cô từ trước đó.
"Nhận thức về sức mạnh Chú thuật sư của tôi đến khi tôi trở thành mẹ và là bạn của đứa trẻ này. Khoảnh khắc tôi thừa nhận rằng mình là một Chú thuật sư, tôi cũng nhận ra mình đang nhìn vào một ảo ảnh."
Màn sương mù bao trùm tâm trí cô đã tan biến, tiết lộ sự thật cho Jopis.
Cô có thể thoát khỏi ảo ảnh ngay lập tức chỉ bằng cách thừa nhận bản thân là một Chú thuật sư? Không có Chú thuật sư nào khác trong Vương quốc sao?
Cale có những câu hỏi đó nhưng quyết định tập trung vào câu chuyện của mình lúc này.
"Hơn nữa, tôi cũng nhận ra gia đình mình, hoàng gia và thậm chí toàn bộ vương quốc Molden đang bị lừa bởi con điếm đó, f*ck."
"Cô đang nói Elisneh Đệ Nhất đang bày ra một ảo ảnh cho toàn bộ Vương quốc Molden?"
Choi Han xen vào cuộc trò chuyện.
"Không. Không cần thiết phải làm điều đó. Con ả đó đã hành động như một vị vua nhân từ và che đậy hành động khủng khiếp của mình."
"Hành động kinh khủng đó có phải là Tử mana bên trong cung điện không?"
Jopis thở dài sau khi nghe câu hỏi của Cale.
"Ôi trời, thưa quý ngài đây, cậu thực sự biết khá nhiều thứ."
Cô gật đầu và ngồi thẳng dậy.
"Đúng vậy. Tôi đã nhìn thấy dòng sông Tử mana khi tôi đẩy ảo ảnh ra xa. Tôi nhìn thấy dòng sông chảy ngoằn ngoèo. Tôi đã cố gắng ngăn chặn Elisneh Đệ Nhất kể từ lúc đó."
"Tại sao cô không nói cho người khác biết sự thật mà mình đã phát hiện ra?"
Jopis bắt đầu bật cười sau khi nghe Choi Han xen vào một lần nữa. Cô ấy trông thanh lịch ngay cả khi cô ấy cười.
"Tất cả mọi người trong cung điện, hoàng tộc, quản gia, người hầu và hầu gái đều bị dính phải ảo ảnh. Hơn nữa, Elisneh Đệ Nhất đã giả vờ là một vị vua nhân từ đối với người dân của vương quốc."
Elisneh đã tiếp tục phát triển vương quốc.
Ai sẽ nhận ra mặt nạ bên trong của con ả đó?
"Không ai tin tôi. Ngay cả những người ở ngôi làng bên dưới, những người đã theo dõi tôi cho đến giây phút cuối cùng cũng không thể thoát khỏi sự tẩy não nếu họ ở trong cung điện dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn."
Jopis chua chát cười.
"Lý do họ chọn theo tôi không phải vì họ nhận ra bản chất thật của Elisneh, mà vì họ tin tưởng tôi hơn và yêu tôi hơn những người khác."
"Ruuuuff!"
Jopis vuốt ve con chó con đang dụi đầu vào chân cô.
"Tất nhiên, những đứa trẻ này tin tôi."
Có điều gì đó Cale không thể hiểu được khi nghe câu chuyện của Jopis.
"Tại sao Elisneh lại để cho cô sống?"
Cô là người duy nhất trong cung điện đã nhận ra ảo ảnh. Vậy tại sao Elisneh lại giữ cho một người nguy hiểm như vậy sống sót?
Vì là em gái? Vì tình cảm với gia đình?
Cale nhìn thấy một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Jopis.
Cậu cũng có thể thấy khóe mắt cô đang cong lên.
"Con ả nói ả ta muốn thấy tôi phát điên."
Gia đình cô ở trong cung điện. Những người bị tẩy não nằm trong tay Elisneh, khá nhiều bị bắt làm con tin trong mắt Jopis.
Hơn nữa, thậm chí không ai cố tin cô ấy.
"Elisneh nói cái chết là cái giá quá dễ dàng để trả cho việc cản trở ả ta. Ả bảo tôi cứ sống trong đau khổ mà không thể làm được gì cho đến khi phát điên."
Jopis buồn chán cười.
"Vì vậy, tôi quyết định phát điên."
Nụ cười từ từ biến mất trước khi người phụ nữ thanh lịch nhìn về phía Cale và tiếp tục nói.
"Thành thật mà nói, đối với tôi, cậu là