Edit: Hiickan
Phòng livestream k.hủng bố trực tiếp nổ tung, đầy những lời mắng chửi, ngay cả những người ngày thường ưu nhã không thích bạo lực máu me cũng không chịu nổi, màn hình bắt đầu spam những bình luận.
Spam bình luận che khuất hoàn toàn gương mặt của bác sĩ trên màn hình.
【 tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!!! Tôi biết hắn không phải thứ gì tốt! Nhưng không nghĩ tới hắn lại ngấm ngầm giở trò!!! 】
【 thích ngươi!? Ngươi không soi gương sao? Nhìn xem ngươi xứng sao!? 】
【 cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Bộ dáng dơ bẩn của ngươi cũng nghĩ Thanh Thanh sẽ thích ngươi, mơ đi!!! 】
【 Đm! Dừng tay! Ngươi nếu dám động vào Khanh Khanh của ta, ta sẽ không để ngươi yên!!! 】
【......!Tôi cảm thấy bộ dáng này của Khanh Khanh làm người ta muốn khi dễ cậu ấy.
Cứng!!!.
】
Ánh mắt thiếu niên tan rã, dường như bị lấy linh hồn, đôi mắt xinh đẹp không có thần tựa như một con búp bê tinh xảo.
Phảng phất có thể tùy ý làm bất cứ điều gì với cậu, làm cậu trở thành bộ dáng hắn thích.
Dù trông như một con búp tinh xảo không thể nhúc nhích nhưng không khác Nguyễn Thanh lúc bình thường là bao, thiếu niên luôn bình tĩnh ngoan ngoãn, dù bi khi dễ tàn nhẫn cũng chỉ ửng hồng mắt, ủy khuất giận mà không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm tức giận.
Đại khái bộ giận tức giận cũng xinh đẹp kinh người, làm người ta càng thêm khi dễ.
Bác sĩ lại lần nữa sờ khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, ngón tay vu.ốt ve theo khuôn mặt trắng nõn đi xuống, cuối cùng đầu ngón tay ngừng ở bên môi thiếu niên.
Môi thiếu niên rất mỏng, bởi vì vừa mới cọ xát, tựa như ánh hoàng hôn nhiễm đỏ, vết cắn trên môi càng làm thêm diễm lệ, tựa như quả ảnh đào chín, khiến người ta muốn nếm thử.
Đáy mắt bác sĩ tất cả đều là kinh diễm cùng tán thưởng: "Thật đẹp."
Hắn nhéo cằm thiếu niên, nâng lên vài phần, tới gần bên môi ngón tay cái dùng sức, môi thiếu niên hơi mở, lộ ra hàm răng trắng, mơ hồ màu hồng bên trong.
( lưỡi đó)
Tư thế đó dường như hướng về phía hắn muốn hôn.
Ánh mắt bác sĩ sâu thẳm nhìn chằm chằm môi mỏng của thiếu niên, khom lưng cúi đầu, chậm rãi tới gần.
Lúc hắn sắp đến gần, hô hấp giao nhau, ngay khi sắp tới gần môi Nguyễn Thanh liền vang hai tiếng " Rầm, rầm " ở phía cửa.
Có người không kiên nhẫn đá cửa, trừ bỏ Giang Tứ Niên hắn không nghĩ tới ai khác.
Thanh âm đánh gãy động tác bác sĩ, đáy mắt hắn hiện lên một tia không vui, nhưng cuối cùng vẫn ngồi dậy buông lỏng thiếu niên.
Bác sĩ thu liễm thần sắc, đem khẩu trang đeo lên cho thiếu niên, sau đó búng tay một cái.
Thanh âm có chút thanh thúy dường như có lực xuyên thấu, như muốn đâm vào linh hồn.
Thiếu niên nằm ở trên giường sau khi nghe được âm thanh, đôi mắt liền thanh tỉnh, một lần linh động giống như vừa bị đánh thức bởi giấc ngủ.
Nhưng ký ức thiếu niên dừng lại trước một giây nói " Mệt nhọc ", không nhận thấy được thứ gì không thích hợp, nhìn về phía bác sĩ.
Bị cậu nghiêm túc nhìn chăm chú vào, dường như có thể nhìn thấy nội tâm hắc ám, làm người tự biết xấu hổ.
Bác sĩ cầm giấy bút, nghiêm túc viết trên giấy, rõ ràng ghi lại tất cả những gì Nguyễn Thanh vừa nói.
Đại khái do Nguyễn Thanh nhìn quá nghiêm túc, bác sĩ dường như đã nhận ra, hắn ngẩng đầu, hướng về phía Nguyễn Thanh lộ ra nụ cười thuần túy, tươi cười mang theo ấm áp, phảng phất có thể hòa tan hết thảy âm u, thanh âm mang theo trấn an: "Cậu đừng sợ, hiện tại chỉ kiểm tra mà thôi, kết quả không nhất định tệ nhất."
Nguyễn Thanh nhìn bác sĩ nở nụ cười ôn nhu, bỗng nhiên một cảm giác xa lạ tê dại từ đáy lòng dâng lên, tim đập nhanh làm cậu không thể hiểu được.
Cậu nhìn bác sĩ trước mắt, cảm thấy hắn tựa hồ có chút không giống nhau, so với lúc trước nhìn thuận mắt rất nhiều, so với lúc trước càng muốn thân cận hắn.
Đại khái là trong mắt bác sĩ chưa từng giống những người khác nhìn cậu, ôn nhu luôn làm người muốn sa vào trong đó.
Nguyễn Thanh mặt ửng đỏ, có chút không được tự nhiên rũ mắt, thẹn thùng tránh đi tầm mắt bác sĩ.
Bác sĩ tựa hồ là không phát hiện phản ứng Nguyễn Thanh, hắn cầm lấy giấy bút đứng lên, chuẩn bị xoay người rời đi.
Bỗng nhiên góc áo truyền một lực làm ngăn trở bước chân của hắn, bác sĩ quay đầu lại nhìn về phía trên giường, trên mặt mang theo một chút nghi hoặc: "Làm sao vậy? Còn nơi nào không thoải mái sao?"
Nguyễn Thanh mặt càng đỏ hơn, may còn đeo khẩu trang, nhìn không ra mặt cậu đã đỏ.
Nguyễn Thanh tựa hồ có chút khẩn trương cùng bất an, tầm mắt có vài phần hoảng loạn nhìn về phía bên cạnh, thẹn thùng hơi hé miệng, thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến mức không nghe thấy.
Bác sĩ không nghe rõ, hắn nhìn về phía Nguyễn Thanh, thập phần kiên nhẫn xoay người mặt hướng về thiếu niên, bộ dáng lắng nghe: "Làm sao vậy?"
Nguyễn Thanh phảng phất vừa nói câu kia liền dùng hết dũng khí, bị bác sĩ nhìn chằm chằm mặt ửng đỏ, miệng mấp máy mấy lần cũng chưa có thể nói ra lời, cậu cắn cắn mô.i dưới, nửa ngày mới lần nữa lấy hết can đảm: "......!Bác sĩ anh có người yêu thích sao?"
Thanh âm như cũ vẫn rất nhỏ, nhưng so với lúc trước lớn hơn chút, ít nhất bác sĩ có thể nghe rõ.
Nguyễn Thanh sau khi nói xong cảm thấy thẹn, xấu hổ, mặt cậu liền đỏ lên, đuôi mắt ửng hồng, khẩu trang cũng không che được.
Nếu là người bình thường, những lời này đại khái không hề cố kỵ liền hỏi ra đi, nhưng đối với một người có chứng sợ hãi xã hội mà nói đại khái đã hao hết sức lực toàn thân.
Dường như cậu bởi vì quá mức cảm thấy thẹn, da thịt trắng nõn cũng nhiễm đỏ, diễm lệ vô cùng.
Bác sĩ rũ mắt, thần sắc đen tối không rõ, hắn không nói gì, từ trên cao nhìn xuống nhìn thiếu niên trước mắt.
Đuôi mắt thiếu niên nhuộm màu đỏ ửng, như tơ lụa đầu tóc thuận theo tán ở ngạch biên, làm người không thể hiểu được muốn khi dễ cậu.
Hơn nữa đối phương ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh trắng tinh, dù cho ai có khi dễ cậu cũng phản kháng.
Làn da trắng nõn như ngọc điểm màu hồng phấn, diễm lệ vô cùng, làn da trắng nõn dưới ánh nhìn của bác sĩ càng thêm đỏ ửng.
Ánh mắt bác sĩ nhìn quá mức mãnh liệt, khiến Nguyễn Thang muốn bỏ qua cũng không được, bị hắn nhìn chằm chằm da thịt dường như bị thiêu cháy, có vài phần nóng rực.
Thấy bác sĩ trầm mặc, đáy lòng Nguyễn Thanh dần dần dâng lên bất an, cậu cắn mô.i dưới.
Là cậu quá mạo phạm sao.
Thiếu niên cúi đầu rất thấp, một bộ dạng sắp khóc.
Bác sĩ chợt cười, cười thập phần ôn nhu, dường như vừa bộ dáng trầm mặc chỉ là ảo giác: "Không có, tuy nhiên bệnh viện cấm bác sĩ cùng người bệnh yêu đương, muốn theo đuổi tôi cậu phải khỏe lại."
Bác sĩ nói mang theo chút nghịch ngợm, ngữ khí tràn đầy nhẹ nhàng trêu chọc, cũng không làm cậu cảm thấy không thoải mái hay mạo phạm.
Đại khái thường xuyên gặp