Edit: Hiickan
Bác sĩ đối với lời cảm ơn của Nguyễn Thanh chỉ ôn nhu lắc đầu, cười nói:"Tôi cũng không có làm gì, hơn nữa, những điều đó đều vì tiền."
Bác sĩ mới vừa nói xong liền ý thức được mình đã nói sai.
Bởi vì biểu cảm thiếu niên khi nghe được cần tiền liền ngưng lại.
Vì tiền......
Nguyễn Thanh khẩn trương hơi hé miệng, bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng không có nói ra lời nào.
Cậu lấy tiền từ đâu, tiền thuê nhà cậu còn không trả nổi.
Nếu cậu nhớ không lầm, cậu vừa làm kiểm tra tương đối hoàn chỉnh, phí chi trả gần 5000 tệ.
Mà bệnh viện khẳng định là sẽ không cho phép người bệnh nợ tiền thuốc men.
Nguyễn Thanh cắn m.ôi dưới, nắm túi xách, sau đó theo bản năng nhìn về phía Giang Tứ Niên.
Động tác thiếu niên đã lấy lòng Giang Tứ Niên, biểu cảm âm trầm của hắn nháy mắt biến mất, cười khẽ nhướng mày nói: "Nếu tôi là chủ nhà của em, đương nhiên phải trách nhiệm với em."
Hai chữ " Phụ trách " do Giang Tứ Niên nói có vài phần ái muội không rõ, hắn cầm lấy tay của Nguyễn Thanh, ngón tay cái hơi hơi cọ, giọng nói thay đổi: " Tuy nhiên cũng không có đạo lý chủ nhà phải trả tiền cho khách thuê, tôi cần em làm điều gì đó để tôi vui vẻ, em nói xem có đúng không?"
Giọng nói Giang Tứ Niên mang theo vài phần ngả ngớn cùng dụ dỗ, cực kỳ giống Hoàng Hậu muốn lừa gặt công chúa Bạch Tuyết.
Hắn rõ ràng cái gì cũng chưa nói, cũng đã đem mục đích hiện rõ trên mặt, lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết* hắn muốn cái gì.
( * Tư Mã Chiêu là con thứ của Tư Mã Ý thời Tam Quốc, phụ thân của Tư Mã Viêm - hoàng đế khai quốc triều Tây Tấn.
Sau khi cha và anh mất, Tư Mã Chiêu kế thừa quyền lực, trở thành quyền thần trọng yếu của Tào Nguỵ.
"Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri" 司马昭之心, 路人皆知 (lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết) nói một cách hình tượng dã tâm soán vị của Tư Mã Chiêu đã hiển lộ rõ ràng - sưu tầm)
Tựa hồ từ lúc bắt đầu hắn không che giấu mục đích của chính mình, cho dù thấy ánh mắt thiếu niên, vẫn luôn đối với thiếu niên chiếu cố đặc thù.
Bác sĩ nhìn Giang Tứ Niên nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của thiếu niên, biểu tình cùng phía trên trước không có gì thay đổi, nhưng đôi mắt ôn nhu từ trước đến nay lại tối sầm lại khó có thể phát hiện.
Nguyễn Thanh không có thói quen cùng người khác tiếp xúc, cậu bất an rút tay mình ra, hoàn toàn không rút ra được.
Giang Tứ Niên dùng sức không lớn, nhưng không thể cự tuyệt được hắn, không làm tổn thương tới thiếu niên, lại cũng không để cậu thoát.
Nguyễn Thanh chỉ có thể từ bỏ, cậu cúi đầu, trên mặt hiện ra một chút khó xử, cuối cùng nhỏ giọng mở miệng: "......!Tôi sẽ trả lại cho anh, cùng với tiền thuê nhà."
Giang Tứ Niên còn muốn nói cái gì, bác sĩ mỉm cười mở miệng: "Thời gian cũng không còn sớm, Tứ Niên cậu cùng tôi đi nộp tiền viện phí."
Giang Tứ Niên không ý kiến, hắn buông ra tay thiếu niên: "Ở văn phòng chờ tôi trở lại."
Nói xong liền cùng bác sĩ đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa.
Văn phòng chỉ còn một mình Nguyễn Thanh cậu cầm lấy cốc nước đặt trên bàn, chậm rãi uống.
Nhiệt độ nước thích hợp cho nên cậu trực tiếp uống một hơi hết sạch.
Đại khái là uống một cốc chưa hết khát, Nguyễn Thanh lại đổ hai cốc nước lạnh uống hết, lúc này mới giảm bớt tình trạng thiếu nước.
Do uống nước có chút nhiều, Nguyễn Thanh ngồi vài phút có chút mót, cậu nhìn bên trong văn phòng, không có nhà vệ sinh.
Mà Giang Tứ Niên đi cùng bác sĩ nộp tiền viện phí chưa quay lại.
Nguyễn Thanh ngồi thêm vài phút, cuối cùng không còn kiên nhẫn đứng lên, đeo khẩu tranh, mở cửa văn phòng ra.
Tòa nhà này có một số thứ nhiều hơn đối với một bệnh viện bình thường, tựa như một sự tồn tại đặc biệt, bác sĩ cùng người bệnh đều rất ít, thoạt nhì không giống bệnh viện bình thường.
ngôn tình sủng
Nhưng tòa nhà này cấu tạo không khác gì bệnh viện bình thường, nơi nơi đều là phòng giải phẫu và phòng mổ, nhưng tất cả các phòng đều đóng cửa.
Trên hành lang im ắng, Nguyễn Thanh do dự bước đi, cậu đóng cửa văn phòng lại.
Tòa nhà này khác với những tòa nhà khác là không có chữ gì, cũng không có bảng hướng dẫn chỉ WC hay lối ra.
Bởi vì lầu 3 lúc này cậu không nhìn thấy người khác, không thể hỏi đường, Nguyễn Thanh chỉ có dựa vào bản thân chậm rãi đi tìm.
Tòa nhà này được lối liền với các tòa nhà khác, Nguyễn Thanh đi loanh quanh lòng vòng tới bộ phận khác mới tìm được WC.
Sau khi cậu từ toilet đi ra, phát sinh mội sự kiện...!cậu không tìm thấy đường trở về.
Hơn nữa cậu cũng không có số điện thoại của Giang Tứ Niên hay bác sĩ.
Nguyễn Thanh chỉ có thể dựa vào ký ức mà đi trở về.
Nhưng bệnh viện thật sự quá lớn, hơn nữa bộ phận khác giống như bình thường, người bệnh cùng bác sĩ người đi qua đông như nước chảy, những người đi qua Nguyễn Thanh đều đem ánh mắt dừng ở người cậu.
Điều này làm Nguyễn Thanh không thích ứng được, có chút bài xích.
Đi thật lâu cậu vẫn chưa thể tìm thấy đường về văn phòng, Nguyễn Thanh cuối cùng lấy hết can đảm hỏi hộ sĩ: "Xin chào, xin hỏi văn phòng bác sĩ ở đâu vậy?"
Hộ sĩ bị hỏi đang viết gì đó trên giấy, cô ấy nghe thấy có người hỏi vấn đề này liền ngẩng đầu lên, kết quả liền thấy thiếu niên mảnh khảnh đang khẩn trương nhìn cô, hộ sĩ theo bản năng ngữ khí liền chậm rãi lại: "Em muốn tìm bác sĩ nào?"
Nguyễn Thanh nghe vậy liền ngừng lại, có chút ảo não cùng uể oải.
Cậu hình như không biết tên vị bác sĩ ôn nhu đó.
Hộ sĩ nhìn thiếu niên nhíu mày liền biết cậu khả năng không biết bác sĩ gọi là gì, cô ôn nhu mở miệng: " Em nhớ rõ đặc điểm nhận dạng vị bác sĩ đó không?"
Nguyễn Thanh mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nhỏ giọng mở miệng: "......!Rất tuấn tú, rất ôn nhu, cũng rất ấm áp."
Hộ sĩ ngừng lại sau đó ôn nhu cười: "Em muốn tìm hẳn là bác sĩ Ôn Lễ đi? Em đi theo bên này đến cuối, sau đó rẽ trái nhìn đến phòng cấp cứu số 3 lại rẽ phải nhìn đến phòng X quang tim mạch lại rẽ phải đến nội khoa, tiếp theo lên tầng 4 đi thẳng, rẽ phải rồi đi xuống tầng 3." (???