Edit: Hiickan
Trong phòng thí nghiệm âm u, thiếu niên ngồi quỳ trên mặt đất, đưa lưng về phía cửa, không biết đang làm gì.
Hơn nữa cậu thập phần chuyên chú, đến khi người ở cửa phát ra tiếng nói mới phản ứng lại.
Thiếu niên nghe thấy giọng nói có chút hoảng loạn quay đầu lại, đại khái là bị dọa tới rồi, trong mắt mờ mịt sương mù, thoạt nhìn có chút bất an, như con mèo con bị dọa.
"Bác sĩ Ôn!" Thấy người phía sau là bác sĩ, ánh mắt ngập nước Nguyễn sáng lên, cậu xoay người, đôi mắt lộ rõ vui sướng, phảng phất có muôn vàn sao trời.
Nhưng mà giây tiếp theo cậu tựa hồ nhớ tới cái gì, hoảng loạn đem tat chính mình giấu đi, đôi mắt cũng nhìn về phía bên cạnh.
Bộ dáng giấu đầu lòi đuôi, lạy ông tôi ở bụi này.
Bác sĩ mặt vô biểu tình đi vào, đứng yên ở trước mặt thiếu niên, tay cắm túi áo, đầu tiên hắn nhìn thoáng qua hắc cầu sau đó nhìn về phía thiếu niên, từ trên cao nhìn xuống mở miệng: "Cậu đã nhìn thấy gì?"
Bác sĩ ngữ khí mềm nhẹ đến lòng người sởn tóc gáy, nhìn về phía thiếu niên con ngươi không chút gợn sóng, tựa như đang nhìn một người chết, nhưng thiếu niên tựa hồ đắm chìm ở thế giới chính mình, cũng không có thấy được.
Thiếu niên ngẩng đầu, tựa hồ có chút không rõ lời nói bác sĩ có ý tứ gì.
Bác sĩ nhìn về phía tay thiếu niên đang giấu đi: "Cậu trong tay đang cầm là cái gì?"
Nguyễn Thanh co rụt cổ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ửng đỏ, cậu lắc đầu, thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Không, không có gì."
Tuy rằng thiếu niên nói không có gì, nhưng bộ dáng như làm chuyện xấu, nhìn cậu đang chột dạ.
Rõ ràng thiếu niên không am hiểu nói dối.
Bác sĩ thấy thiếu niên lắc đầu ánh mắt lạnh băng, vài giây sau hắn cười, cười trước sau đều ôn nhu, nhìn kỹ lại vô cớ làm người dâng lên một nỗi sợ hãi, không khí trong phòng dường như giảm xuống.
Nhưng thiếu niên không hề nhận thấy được có cái gì không thích hợp, cũng bởi vì thẹn thùng không cẩn thận nhìn về phía bác sĩ.
Nếu cậu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ống tay áo cùng túi áo bác sĩ đều dính máu, dù ánh sáng trong phòng âm u có thể nhìn ra, bởi vì màu đỏ trên quần áo màu trắng quá nổi bật.
Hơn nữa quần áo bác sĩ có chút nhăn nhó, tựa hộ vừa trải qua một trận đánh nhau.
Túi áo bác sĩ bên trong dường như có đồ vật sắc nhọn, đem túi áo phồng lớn.
Hình dạng đó có chút giống dao phẫu thuật.
Dù là một bác sĩ, đồ vật tùy thân mang theo dao phẫu thuật có chút không thích thích hợp.
Nhưng thiếu niên lúc này đắm chìm ở thế giới của chính mình, căn bản không phát hiện bác sĩ có gì đó khác thường.
Phòng livestream khủ.ng bố tuy chỉ là người xem nhưng họ đều phát hiện, nhưng bọn họ không có mặt ở hiện trường, đều gấp muốn chết, bắt đầu spam toàn màn hình.
【 Khanh Khanh ngươi chạy mau!!! Hắn muốn giết ngươi!!! 】
【 Khanh Khanh ngươi đừng thẹn thùng, mau ngẩng đầu xem hắn a! Trên quần áo hắn đều là vết máu!!! 】
【 Máu trên người bác sĩ từ nơi nào đến? Không thể hắn vừa mang người đi nộp tiền viện phí giữa đường đi làm phẫu thuật? 】
【 Tôi có suy đoán lớn mật, có thể hay không của Giang Tứ Niên? Giang Tứ Niên vừa cùng hắn đi ra ngoài, Giang Tứ Niên sẽ không bị hắn xử lý rồi chứ? 】
【 ô ô ô, lão bà của tôi, tôi biết cậu ấy không có khả năng sống đến ngày thứ bảy, nhưng hôm nay mới là ngày thứ hai! Ai tới cứu lão bà của tôi đi! 】
Đáng tiếc mặc kệ phòng phát sóng trực tiếp bình luận như thế cũng không ảnh hưởng đến sự việc trong màn hình.
Bác sĩ khóe miệng mỉm cười, thân ảnh hắn khẽ chuyển động, chuẩn bị tới gần thiếu niên, bỗng nhiên trước mắt có một tờ giấy ngăn cản bước chân hắn.
Bác sĩ rũ mắt nhìn về phía tay của thiếu niên, tờ giấy này tựa hồ là thứ thiếu niên muốn giấu.
Nhưng ánh mắt bác sĩ không đặt ở trên giấy mà lại bàn tay cầm giấy của thiếu niên.
Tay thiếu niên thật xinh đẹp, trắng nõn thon dài, nhẵn mịn bóng loáng, đốt ngón tay rõ ràng, đây là một kiệt tác của nghệ thuật.
Bác sĩ tầm mắt hướng lên trên vài phần, dừng ở khuôn mặt tuyệt mũ của thiếu niên.
Thiếu niên mặt rất, dường như đã lấy hết can đảm để đưa cho hắn tờ giấy.
Bác sĩ ổn định bản thân, tay từ trong túi áo vươn ra, tiếp nhận lấy tờ giấy, thong thả ung dung mở ra.
Giấy được xé ra từ một cuốn sổ notebook bình thường, không phải cuốn notebook trên bàn hắn.
Trên giấy viết một dãy số ở bên cạnh viết một câu nhưng là không biết vì sao lại gạch bỏ, hơn nữa còn gạch ở hai nơi.
Một chỗ là 4 ký tự, một chỗ là một dòng chữ.
Bởi vì người cầm bút quá mức vội vàng, mơ hồ có thể thấy chữ bị gạch