Chén nước này của Bạch Tuyết không làm Phùng Tư Nghiên bình tĩnh lại, ngược lại càng chọc giận cô ta khiến cô ta khàn giọng hét lên: "Cô dám hắt tôi? Cô cho rằng cô là ai?"
Bạch Tuyết nhìn dáng vẻ này của Phùng Tư Nghiên, trông cứ như một kẻ điên, đanh đá vô lễ, cồn đúng là thứ có thể thay đổi cả một con người, hoặc là nói, cồn khiến con người phát ra ngoài thứ cảm xúc mà họ giấu sâu nhất trong lòng. Vậy Phùng Tư Nghiên như thế này, mới là Phùng Tư Nghiên chân chính nhỉ.
Phùng Tư Nghiên vẫn tiếp tục hét lên: "Tôi nói cho cô biết, mặc kệ cô làm dáng õng ẹo thế nào anh họ cũng sẽ không thèm nhìn, anh ấy sẽ không thích cô! Cô không tin thì hỏi anh ấy thử đi, hỏi xem anh ấy có thích cô không!" Cô ta xoay người sang chỗ khác, âm thanh có hơi nhỏ hơn một chút nói với Ngụy Gia Minh: "Anh họ mau nói cho cô ta biết đi, anh có thích cô ta không!"
Ngụy Gia Minh không trả lời, chỉ giao phó đơn giản một câu với Tu Mẫn Nhi: "Đưa con bé về."
Tu Mẫn Nhi "lúc này mới lấy lại tinh thần", vội tiến lên giữ chặt lấy tay cô ta: "Bảo cô uống ít thôi cô không nghe."
Phùng Tư Nghiên còn muốn nói thêm gì đó nữa, Tu Mẫn Nhi vội vàng che miệng cô ta lại kéo ra ngoài.
Liên Cảnh Mặc cũng không ngờ mọi việc sẽ biến thành như vậy, vội vàng phân phó người giúp việc: "Lấy khăn lông tới cho hai cô ấy."
Vu Đình Mị không hiểu sao bỗng dưng bị hắt một ly rượu vào mặt rất tức giận, lúc này cũng cố gắng nén lại, nói: "Không cần, tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, tôi về trước đây."
Vu Đình Mị nói xong thì tạm biệt Liên Cảnh Thành và Bạch Tuyết một tiếng. Liên Cảnh Mặc nhíu mày, vội gọi người đưa cô về nhà.
Ngụy Gia Minh cũng nói: "Tôi và Bạch Tuyết cũng về đây."
Liên Cảnh Thành vừa nghe nói Bạch Tuyết phải đi, vội muốn nói gì đó, nhưng Liên Cảnh Mặc không đợi cậu mở miệng đã liếc cậu một cái cảnh cáo, Liên Cảnh Thành đành thôi, chỉ nói: "Lên đường cẩn thận."
Bạch Tuyết và Ngụy Gia Minh cùng lên xe, nghe anh nói với cô: "Xin lỗi, Tư Nghiên uống nhiều rượu vào sẽ như vậy."
Đúng vậy, cô ta uống nhiều rượu, cô ta không cố ý, cô nên thông cảm chút, chẳng sợ cô ta hắt cô cả người đầy rượu.
Bạch Tuyết nhắm mắt dựa vào lưng ghế, nghe vậy chỉ "à" một tiếng đơn giản.
Ngụy Gia Minh nhìn ra cô chỉ trả lời lấy lệ, nhưng anh cũng không nhiều lời nữa, ánh mắt anh nhìn áo thun trắng ngấm đầy rượu của cô, liền cởi áo khoác đưa cho cô: "Cô mặc áo của tôi trước đi."
Quan hệ của anh và em gái họ đúng là tốt nhỉ, vì để biểu đạt lời xin lỗi thay em gái, vậy mà đưa áo của mình cho cô, với một người luôn chỉ sợ tránh cô còn không kịp thì đúng là khó có được săn sóc như vậy.
Mí mắt Bạch Tuyết còn không thèm nâng lên, không chút khách khí từ chối: "Không cần."
Ngụy Gia Minh: "..."
Sau đó anh không nói thêm gì nữa.
Ngụy Gia Minh đưa cô về Bạch gia, Bạch Tuyết xuống xe, quay đầu nói cảm ơn với anh rồi bước vào nhà, dù sao đã trễ thế này cô cũng không cần phải khách khí mời người ta vào nhà ngồi làm gì.
Sau khi Bạch Tuyết đi rồi, tài xế A Đông hỏi Ngụy Gia Minh: "Tiên sinh, bây giờ quay về đường Hoài Hải (*) hay sao ạ?"
(*) Nếu các bạn không nhớ thì ở chương 13 có nhắc tới đường Hoài Hải này.
Nhà ở đường Hoài Hải cách công ty tương đối gần, lúc nào anh không về nhà đều ở đó.
Ngụy Gia Minh nói: "Đi một chuyến tới Phùng gia trước."
Lúc Ngụy Gia Minh tới Phùng gia, cha mẹ Phùng Tư Nghiên cũng đang ở đó, Tu Mẫn Nhi vẫn còn chưa đi, ánh mắt Phùng Tư Nghiên đã bớt vẻ mịt mờ, dường như đã tỉnh rượu một chút.
Phùng Hoài thấy Ngụy Gia Minh tới cũng hơi bất ngờ, nghĩ rằng anh tới đây chắc là vì chuyện Tư Nghiên vừa mới uống say rồi gây chuyện, liền nói với anh: "Mẫn Nhi đã nói với cậu việc vừa nãy, lần này đúng là do Tư Nghiên sai, cậu với mợ con vừa mới mắng nó rồi."
Ngụy Gia Minh không đáp, ánh mắt nhìn sang Phùng Tư Nghiên, hỏi: "Tỉnh rượu chưa?"
Lúc anh nói chuyện trên gương mặt còn mang ý cười, Phùng Tư Nghiên thấy vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn vô cung ngoan ngoãn xin lỗi: "Anh họ, em sai rồi."
Phùng Hoài bảo Ngụy Gia Minh ngồi xuống, mợ Ngụy Gia Minh thì pha cho anh một ly trà, Ngụy Gia Minh nhấp một ngụm trà mới nói: "Hôm nay cháu tới vì chuyện của Tư Nghiên, vừa rồi nó ở Liên gia thực sự đã gây ra chuyện quá đáng. Hai người nghĩ lại xem nó đã lần thứ mấy uống rượu say gây chuyện rồi?"
Phùng Hoài hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Tư Nghiên, lại thương lượng với Ngụy Gia Minh: "Cậu vừa nghe Mẫn Nhi nói, Tư Nghiên hình như hắt rượu vào Bạch Tuyết và bạn Cảnh Thành phải không? Liên gia bên đó chúng ta sẽ tới cửa xin lỗi, còn bên Bạch Tuyết, con nói với nó một tiếng, dù sao mọi người đều là thân thích với nhau, nó cũng sẽ không so đo nhiều, bên Liên gia cũng có quan hệ tốt với chúng ta, đại thiếu Liên gia và con cũng là bạn bè, chắc cũng sẽ không trách Tư Nghiên."
Ngụy Gia Minh chậm rì rì nhấp một ngụm trà rồi mới nói: "Với Liên gia thì có thể tới cửa xin lỗi, chẳng qua về phía Bạch Tuyết, Tư Nghiên tự ngẫm lại xem lần này đã là lần thứ mấy. bây giờ kế hoạch E đã khởi công, Bạch Tuyết là con gái duy nhất của lão Bạch, nếu ông ấy có gì bất mãn, ảnh hưởng tới việc thi công, công trình này lớn như thế, nếu có một chút sai lầm, đó là tổn thất hàng trăm triệu (*), tổn thất này ai chịu trách nhiệm?"
(*) Tiền này là tiền nhân dân tệ nhé.
1 CNY ≈ 3358,57 VND ⇒ 100.000.000 CNY ≈ 335.874.968.300 VND
Phùng Hoài và vợ nhìn nhau, rồi cẩn thận hỏi Ngụy Gia Minh: "Vậy con nói xem chuyện này làm sao bây giờ?"
Ngụy Gia Minh ngẫm nghĩ rồi nói: "Như vậy đi, vừa lúc chi nhánh công ty bên Iran có một vị trí trống, con an bài cho Tư Nghiên qua đó, mỗi ngày nó như vậy cũng không phải là cách hay, nên đi ra ngoài một thời gian, rèn luyện tâm tính."
Nghe được lời này của Ngụy Gia Minh, hai vợ chồng Phùng Hoài đều hít một hơi khí lạnh, bà Phùng lập tức nói: "Ở Iran đang không yên ổn, hơn nữa địa vị phụ nữ ở đó lại thấp, Tư Nghiên đến đó không phải là chịu khổ sao!"
Phùng Tư Nghiên cũng bị dọa sợ, vội vàng mềm