Hôm nay lúc Bạch Tuyết ngủ trưa xuống lầu thì phát hiện Ngụy Gia Minh đang ngồi nói chuyện phiếm với mẹ mình, cô còn đang thấy kì lạ, thì nghe Ngụy Gia Minh nói với cô: "Mẹ anh gọi điện thoại đến bảo anh đến đón em về nhà ăn bữa cơm."
Sau khi kết hôn cùng Ngụy Gia Minh, "Bạch Tuyết" ngẫu nhiên sẽ về nhà cha mẹ anh ăn bữa cơm. Tuy Ngụy Gia Minh không đối xử tốt với "cô", nhưng người nhà anh lại đối xử với "cô" không tệ, đặc biệt là mẹ và bà nội của anh. Đi ăn cơm cùng hai vị trưởng bối cũng không có gì, hơn nữa nếu làm trò từ chối trước mặt mẹ cũng rất kỳ quái, Bạch Tuyết liền đồng ý: "Được, để tôi đi thay quần áo trước đã."
Sau khi thay quần áo xong Bạch Tuyết lên xe cùng Ngụy Gia Minh, anh quan sát cô mấy lần rồi nói: "Nhìn cô thế này có vẻ ở nhà rất vui vẻ."
Bạch Tuyết: "Đương nhiên vui vẻ, ở bên người nhà sao lại không vui được."
"Như vậy à..." Anh cười như không cười đáp.
Mấy vị trưởng bối biết họ sắp về đều rất vui, còn tự mình ra cửa đón họ, ngay cả bà nội của Ngụy Gia Minh cũng ra đón.
Nhà của Ngụy Gia Minh xem như là đơn truyền nhiều thế hệ, mỗi thế hệ đều chỉ có một đứa trẻ, đời ông cố của anh chỉ có một người con gái duy nhất, cho nên ông nội anh là ở rể nhà họ Ngụy, bà nội Ngụy Gia Minh dĩ nhiên mới là họ Ngụy.
Ngụy lão phu nhân là một bà lão hòa ái dễ gần, tuổi gần 80, sức khỏe vẫn còn khá tốt, bà rất thích "Bạch Tuyết", mỗi lần nhìn thấy "Bạch Tuyết" là vui vẻ không ngừng.
Mọi người cùng vào trong nhà, Ngụy lão phu nhân quan tâm chuyện lần trước cô bị tập kích rồi bị thương, còn nói rằng Ngụy gia tuyệt đối sẽ không mặc kệ chuyện này, bằng bất kể giá nào cũng phải tìm được hung thủ.
Mọi người hàn huyên chuyện nhà trong chốc lát, lại nghe bà nội nói: "Con và Gia Minh cũng đừng mãi nghĩ đến chuyện công việc, tuổi của hai đứa cũng không nhỏ nữa, nên có một đứa bé rồi. Cho dù không suy xét vì bản thân mình thì cũng nghĩ cho bà nội, bà cũng bước một chân vào quan tài rồi, tâm nguyện lớn nhất bây giờ chỉ là được ôm tằng tôn tử trước khi nhắm mắt thôi."
Mẹ Ngụy Gia Minh ngồi bên cạnh cũng nói: "Bà nội các con nói đúng, các con cũng nên có con rồi, vừa lúc ta cũng đã về hưu, cũng có thời gian giúp chăm cháu."
Lời này Bạch Tuyết không dễ đáp, chỉ có thể cười gượng.
Ngụy Gia Minh nhìn thoáng qua Bạch Tuyết đang buông đầu dáng vẻ bối rối, trong mắt anh có thêm chút ý cười, nói: "Chuyện con cái phải xem duyên phận, không phải cứ muốn là có được, nhưng mà bà nội yên tâm, con và Bạch Tuyết sẽ nỗ lực."
Bà nội tức giận liếc anh một cái nói: "Mỗi lần con đều nói như vậy, kết quả thế nào... Cả ngày cũng không biết là bận cái gì, Bạch Tuyết là đứa bé ngoan như vậy, con cũng không thể làm con bé ủy khuất."
Ngụy Gia Minh nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi đoan chính ở bên cạnh, ngoan đến mức không thể ngoan hơn được nữa, đột nhiên anh nhớ đến lúc cô dỗi anh khi ở trên xe, khi đó đúng là có khí thế, còn bây giờ... Ý cười trong mắt anh càng đậm, nói: "Bạch Tuyết là cô gái tốt như vậy, con đương nhiên không thể khiến cô ấy phải chịu ủy khuất rồi."
Tuy rằng trước đây lúc "Bạch Tuyết" và Ngụy Gia Minh cùng tới Ngụy gia, khi đối mặt với việc giục sinh con của trưởng bối cũng từng nói mấy lời lừa gạt này, nhưng Bạch Tuyết cứ cảm thấy giọng điệu nói chuyện của anh hôm nay không thích hợp lắm.
Cô quay đầu nhìn lại, thấy Ngụy Gia Minh đang cười với mình, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy nụ cười này rất có thâm ý.
Ngụy Gia Minh lừa gạt xong, hai vị trưởng bối cũng không bàn thêm về việc sinh con nữa. Bạch Tuyết lại tiếp tục trò chuyện với họ câu được câu không.
Trò chuyện được một lúc bà nội lại kéo câu chuyện về trên người cô, hỏi: "Ta nghe nói khoảng thời gian trước Phùng Tư Nghiên hắt rượu vào con phải không?"
Bạch Tuyết biết rõ, Phùng Tư Nghiên và Ngụy gia là thân thích, ở trước mặt thân thích của người ta cho dù có khó chịu trong lòng cô cũng sẽ không nói thẳng, nên nói: "Ngày đó cô ấy uống rượu say."
Không ngờ bà nội lại hừ một tiếng: "Cái gì mà uống say, con bé đó là không lễ phép."
Ngụy lão phu nhân mắng người nhà mẹ đẻ của mẹ Ngụy Gia Minh ở ngay trước bà, thật sự hơi không cho bà mặt mũi, Bạch Tuyết theo bản năng nhìn sang mẹ Ngụy Gia Minh là Phùng Tịnh, không ngờ sắc mặt bà không có gì xấu hổ, nói: "Con bé đó quả thật bị ba mẹ nó chiều hư, ta đã sớm nói rồi trẻ con thì phải dạy dỗ cho đàng hoàng mà chúng nó không chịu nghe, nhưng mà giờ cũng tốt, Gia Minh đưa con bé sang Iran, bằng không tiếp tục ở đây không biết sẽ còn gây ra chuyện gì."
Bạch Tuyết nghe được lời này sợ ngây người ra, Phùng Tư Nghiên