Bạch Tuyết ngồi nói chuyện cùng hai vị trưởng bối một lúc thì được họ khuyên về phòng nghỉ ngơi. Căn phòng này là căn phòng Ngụy Gia Minh ở trước khi kết hôn. Phòng rất lớn, các vật dụng trong phòng đều làm từ gỗ lê Hải Nam, tay nghề chạm trổ và sơn mài đều là hạng nhất, nhìn rất có cảm giác cổ xưa, vừa khiêm tốn lại vừa xa hoa.
Về phòng rồi Bạch Tuyết ngược lại càng thấy thấp thỏm, mưa còn chưa ngừng, mà Ngụy Gia Minh hình như cũng không có tính toán là phải đi về. Cô liếc mắt nhìn về phía cái giường lớn, tối nay thật sự phải ngủ cùng Ngụy Gia Minh à?
Bạch Tuyết lắc đầu, chỉ nghĩ thôi mà cũng thấy đáng sợ rồi được chưa!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới hai tiếng vang nhỏ, Bạch Tuyết hoảng sợ, vội vàng điều chỉnh lại hô hấp: "Vào đi."
Người tới là Ngụy Gia Minh. Anh liếc mắt nhìn cô một cái, dùng một giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ nói: "Cô còn chưa tắm rửa?" Nói xong thì cởi áo khoác treo lên giá áo, rồi đi tới trước bàn tháo đồng hồ. Mỗi một động tác đều vô cùng tự nhiên, dường như ở chung phòng với cô là chuyện hết sức bình thường vậy.
Bạch Tuyết không rõ đến cùng là anh đang nghĩ gì, nhưng ở cùng anh trong một phòng ngủ khiến cô cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, cô hỏi: "Hôm nay chúng ta thật sự phải ở cùng một phòng à?"
Ngụy Gia Minh kinh ngạc nhìn cô một cái: "Nơi này lại không có phòng dư khác cho tôi ở."
Bạch Tuyết ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu không thì đi nói cho bà nội biết, chúng ta vẫn luôn phân phòng ngủ."
Ngụy Gia Minh cất đồng hồ vào trong hộp, chậm chạp nói tiếp: "Bà nội lớn tuổi rồi, sức khỏe ngày càng kém, nếu cô muốn làm bà tức chết, thì cứ việc mở miệng."
Bạch Tuyết: "..."
Anh tìm một cuốn sách từ trên kệ sách, đi tới ngồi xuống ghế sô pha phía đối diện, chân này gác lên chân kia, thoạt nhìn nhàn nhã cực kì, vẻ không thèm để ý: "Ngủ mà thôi, cũng không có gì ghê gớm." Nói xong thì ngẩng đầu cười nghiền ngẫm nhìn cô: "Hay là đang cô đang nghĩ lung tung gì đó?"
Bạch Tuyết cười lạnh: "Tôi có thể nghĩ lung tung cái gì?"
Ngụy Gia Minh: "Nếu không nghĩ lung tung, vậy đi rửa mặt đi."
Anh nói chuyện bình tĩnh như vậy, làm Bạch Tuyết cũng hoài nghi không biết có phải mình thực sự đã nghĩ quá nhiều rồi hay không.
Lúc Bạch Tuyết tới đây là ngồi xe của Ngụy Gia Minh, không lái xe của mình, nếu cô nhất định muốn quay về, Ngụy gia cũng chỉ có thể an bài cho cô một chiếc xe, nhưng mưa lớn như thế này, cô cứ nhất nhất muốn đi như thế đúng là không ổn.
Mặc kệ cảm thấy thế nào, hôm nay chỉ có thể ở đây tạm một đêm.
Cô không có hứng thú gì với Ngụy Gia Minh, Ngụy Gia Minh cũng không có hứng thú với cô, nếu đã vậy, chi bằng không rối rắm nữa.
Bạch Tuyết nghĩ thông suốt rồi, liền đi tới tủ quần áo tìm quần áo ngủ, cô nhớ "Bạch Tuyết" dường như có để mấy bộ quần áo ngủ ở đây. Cô lật tìm một lúc mà vẫn không tìm được, lúc không chú ý làm rơi một cái hộp nhỏ trên mặt đất, cái hộp khi rơi xuống thì bị bung nắp ra, đồ đựng bên trong cũng rơi ra ngoài, một vật hình tròn lăn đến bên chân Ngụy Gia Minh.
Bạch Tuyết nhìn đồ vật rơi trên đất, sững sờ mất một lúc, cô thậm chí còn muốn cắm hai mắt vào đấy luôn.
Ngụy Gia Minh cầm miếng bọt biển hình tròn vừa lăn đến bên chân lên hỏi: "Đây là thứ gì?"
Bạch Tuyết nhìn chằm chằm vào vật đó, cổ họng như bị bóp, nghẹn mất một lúc. Cô vội vàng điều chỉnh lại hô hấp của mình, cô biết lúc này mà hoảng loạn thì sẽ càng không ổn.
Cho nên, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh thản nhiên giải thích với anh: "Đó là miếng độn ngực, nhét trong nội y."
Ngụy Gia Minh cũng rất bình tĩnh, chỉ gật gật đầu, ánh mắt anh lại quét xuống mặt đất, nhìn mấy món áo ngủ đang rơi bên dưới, đều là loại áo ngủ khoe cơ thể, vô cùng gợi cảm.
Ngụy Gia Minh: "..."
Bạch Tuyết: "..."
Bạch Tuyết không chút nghĩ ngợi, vội vàng nhét lại áo ngủ vào trong hộp, cho dù trong lòng tự nói với mình rằng phải bình tĩnh, không thể để Ngụy Gia Minh chê cười cô được, nhưng mà vẫn cảm thấy xấu hổ muốn chết, mấy cái áo ngủ này là do "Bạch Tuyết" trước đó đã chuẩn bị, vì sao lại chuẩn bị, còn không phải vì muốn câu dẫn Ngụy Gia Minh sao, lại còn bị anh nhìn thấy, nghĩ tới đây là lại càng thấy xấu hổ.
Chẳng qua Ngụy Gia Minh lại không hỏi nhiều, cũng không biết có phải anh cũng cảm thấy bầu không khí này quá xấu hổ hay không, anh trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bạch Tuyết lại cẩn thận tìm tiếp, nhưng trong tủ quần áo này ngoại trừ mấy bộ áo ngủ thiết kế gợi cảm ra, thì không còn áo ngủ nào khác nữa. Cô thở dài, cô có chết cũng không mặc loại áo ngủ này đâu.
Trong lúc cô do dự không biết có nên đi tìm quản gia hỏi một bộ áo quần hay không, Ngụy Gia Minh đã quay trở lại, anh đem bộ áo ngủ đang xếp chỉnh tề trên tay đặt lên giường rồi nói: "Thay bộ này đi."
Bạch Tuyết: "..."
Bạch Tuyết nhìn bộ áo ngủ trên giường thì rất kinh ngạc, anh chắc chắn biết mấy