Lúc nói chuyện, cậu bé không quên vụng trộm nghiêng đầu nhìn về phía Khương Chi, cảm nhận được sự ấm áp từ cái nắm tay nhưng cậu bé vẫn không dám tin, lúc này gương mặt gầy gò đã ửng đỏ.
Đây là lần đầu tiên Đản Tử được đi chung với mẹ ra ngoài, có phải mẹ không còn ghét cậu bé nữa không?Trước kia mẹ chưa bao giờ kiên nhẫn với cậu bé và các anh mình, nếu chọc cho mẹ không vui, kết quả chờ đón chúng không phải trận đánh thì cũng là trận mắng.
Nhưng cậu bé không thể nào ghét được mẹ mình, bởi vì mẹ đã liều chết sinh cậu bé ra.
Đản Tử đã nghe người trong thôn nói mẹ cậu bé từng là học sinh cấp ba, là người có văn hóa cao nhất trong thôn nhưng vì muốn sinh bốn anh em cậu bé ra mới sống trong tình trạng như bây giờ.
Mà cho tới bây giờ, người mẹ luôn đối xử với anh em cậu bé như với kẻ thù lại chịu kéo tay cậu bé, hôn má cậu bé, còn xoa đầu, dịu dàng hỏi cậu bé có đói bụng không.
Đản Tử đã từng nhìn thấy những đứa bé khác nhận được sự đối xử thế này từ cha mẹ chúng, Đản Tử vô cùng hâm mộ nhưng cậu bé chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình cũng được đối xử như vậy, cảm giác này tuyệt vời biết bao!Nghĩ đi nghĩ lại, vành mắt Đản Tử đỏ lên nhưng miệng thì kéo dài đến tận mang tai.
Đản Tử lại lặng lẽ quay đầu nhìn Khương Chi đang kéo tay mình, cậu bé lập tức cảm thấy ấm áp từ đầu đến chân, tuy tuyết rơi đầy trời nhưng Đản Tử không hề thấy lạnh lẽo.
Đản Tử luôn có cảm giác bản thân mình đang nằm mơ, một giấc mơ đẹp, nếu như có thể, cậu bé hy vọng mình đừng tỉnh lại.
Khương Chi cũng phát hiện ánh mắt của Đản Tử nhưng cô không nói gì, cũng không cố ý quay lại nhìn cậu bé, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay, sắc mặt