"Em thật không biết mà!" Hà Văn nghe anh hỏi lại như đang nghi ngờ nhân sinh thì tỏ vẻ hờn dỗi. Y là đang nói thật mà, sao anh lại không tin y chứ!
"Bảo bối à, em trước giờ... có lên mạng tìm hiểu gì về việc hai nam nhân yêu nhau hay chưa?!" Thiệu Huy bây giờ không biết nên giải thích cho y bắt đầu từ đâu. Bây giờ chẳng lẽ hỏi thẳng y rằng y tìm hiểu những chuyện này theo chiều hướng nào? Từ trước giờ y không quan tâm đến tính hướng của mình? Anh thật nghi ngờ không rõ y đã trải qua cái tuổi thành niên như thế nào?!
"Ừm... đã từng!" Hà Văn ngập ngừng trả lời. Y tất nhiên đã từng tìm kiếm rồi, chỉ qua là kết quả tìm kiếm khiến y không dám nghĩ tới, nó thật sự rất đáng sợ và khiến người nhìn vào nó xấu hổ a. Một lần tìm hiểu khiến y không dám tìm hiểu vào lần hai, cũng không dám nhắc lại. Nhưng bây giờ Thiệu Huy đã hỏi tới, y ngập ngừng không biết có nên tiếp tục đề tài này hay không?!
"Đã từng rồi nhưng sao em lại không biết những cái này nhỉ?! Rốt cuộc em đã gõ trên thanh tìm kiếm cái gì vậy?!" Bạch tổng càng là nghi ngờ nhân sinh, đã tìm hiểu rồi, nhưng rốt cuộc là đã tìm hiểu theo chiều hướng nào mà lại không biết những thuật ngữ này nhỉ? Có khi nào đi theo chiều hướng kia không!?
"Có thể không cần trả lời được không?!" Hà Văn đỏ mặt, phụng phịu hai má phản kháng. Y không muốn anh biết cái kí ức xấu hổ đó đâu.
"Có gì không thể nói sao?! Văn Văn à, em đây là không tin tưởng anh đó!" Thiệu Huy đang rất tò mò và muốn biết kết quả có như anh đang suy đoán hay không!? Dù thế nào thì anh cũng phải khui cho ra vấn đề này, bởi vì cái vấn đề này... anh nhớ rồi trong nhật ký ở kiếp trước anh có đọc, và chỉ duy nhất hai câu nói về việc này. Bạch tổng ánh mắt gợi lên ý cười, một ý cười dần mất đi nhân tính!
Hà Văn nhìn thấy ánh mắt dần không thiện của anh thì càng chột dạ. Có phải anh đã đoán được cái gì hay không?! Tuy rằng có những việc y cũng chẳng dám ghi ra giấy, nhưng mà cũng sẽ có những khoảng khắc y nhịn không được mà ghi ra, lần trước anh nói là đã đọc được nhật ký của y, không biết anh có phát hiện ra điều gì hay không?! Nếu vậy thì ngại chết y!!!
"Sao nào, bảo bối, em thật không muốn nói với anh sao?!" Thấy y vẫn im lặng, anh ngồi thẳng người và cho y ngồi lên đùi của anh, hai người đối mặt với nhau, anh nựng nựng hai má của y mà hỏi lại lần nữa.
"Em lúc đó gõ là... 'Nam nam quan hệ như thế nào!'... Aizz đừng nhắc đến nó nữa, không hỏi anh nữa, em lên phòng đây!" Ngượng chết y a~! Hà Văn cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh để mau chóng chạy trốn, thế nhưng dù cố thế nào y cũng không thoát được cái ôm của anh. Cơ thể vừa động động, hai má lại đỏ ửng như say rượu, bộ dáng mê người này y không phải là đang cố tình dụ dỗ anh đấy chứ?!
"Thế là kết quả tìm kiếm ra những cái kia à! Bảo bối, cách tìm kiếm thông tin của em cũng theo đúng hướng quá đó!" Bộ dáng hiện tại của y thật muốn chọc anh phát điên, anh biết y rất dễ xấu hổ nhưng xấu hổ theo kiểu này thì có mà chết anh!!!
"Anh đang cười em chứ gì?! Thì lúc đó em có biết gì đâu, dù sao em vẫn còn không đen tối bằng anh! Không thèm hỏi anh, em tự về phòng, từ tìm hiểu! Bạch thiếu thật xấu xa, trêu chọc em bộ vui lắm hả?!" Y thật là xấu hổ đến nỗi quạu luôn rồi! Hừ!...Hừ! Thật muốn đánh người đàn ông trước mặt này một trận, đồ xấu xa!
"Rồi, rồi! Không nổi giận nữa, anh là đồ xấu xa, anh xin lỗi! Nếu em muốn tìm hiểu thì gõ là 'Thuật ngữ của tình yêu nam nam?' hoặc là 'Nam nam yêu nhau gọi là gì?', 'Thuật ngữ LGBT và các thuật ngữ liên quan?'. Em đó cũng nên xem tin tức nhiều hơn một chút, mỗi thứ chỉ cần biết một chút là được rồi, nếu em cảm thấy không hợp thuần phong mỹ tục thì không cần tìn hiểu sâu và hãy bỏ qua. Anh muốn em hãy vô tư hơn, em vui vẻ thì anh mới vui vẻ được, em bây giờ không cần phải lo sợ rằng anh sẽ nổi giận hay làm điều không phải với em như trước kia. Anh bây giờ không còn như xưa nữa, sẽ không bao giờ nổi giận với em, luôn luôn đặt em vào trong vòng tay của anh để: Yêu em! Bảo vệ em! Làm em vui! Làm em hạnh phúc!. Bảo bối, đời này anh chỉ cần duy nhất là em đi cùng anh đến suốt cuộc đời, không cần một ai khác nữa!"
Thiệu Huy thấy y đã nổi giận nên cũng không dám trêu chọc nữa! Cũng nên ít trêu chọc y lại thôi, cả hai cũng không còn là những đứa con nít chưa hiểu rõ tình yêu là gì nữa, trải qua một đời rồi cũng không cần phải quá ấu trĩ như vậy. Thay vào đó anh lại muốn trao cho y những ấm áp thật sự, những hạnh phúc đẹp đẽ mà hai người yêu nhau luôn dành cho nhau!
Y là người khá câu nệ, y luôn có trong mình những nỗi sợ, nó đã được hình thành do hoàn cảnh sống của y từ lúc nhỏ. Có lẽ vì vậy mà đến giờ y vẫn chưa hoàn toàn mở lòng, luôn cảm thấy không an toàn và luôn nhạy cảm với những thứ tiêu cực. Anh muốn rằng, ở bên cạnh anh, y không cần phải câu nệ, y chỉ cần mở lòng, yêu anh và tự do làm những điều y thích, còn anh thì là người bảo vệ tuyệt đối đối với y, là chỗ dựa vững chắc mà y muốn dựa vào. Anh sẽ không để tình yêu của y dành cho anh là vô nghĩa, với anh y không chỉ là người anh yêu mà y còn là người đi cùng anh, để anh bảo vệ đến suốt cuộc đời còn lại của mình! Thậm chí anh còn muốn y ở bên cạnh anh thêm nhiều kiếp sau khác!
"Hừm! Anh rất ít khi nói lời ngọt ngào, Thiệu Huy, dù em từng rất sợ tình yêu của mình dành cho anh sẽ trở nên vô vọng nhưng em chưa bao giờ nghi ngờ anh cả! Trước kia đã thế bây giờ vẫn vậy, tuy anh bình thường rất thích trêu chọc em nhưng em biết rằng anh đã rất nghiêm túc khi chấp nhận để em ở bên cạnh anh! Em rất tin tưởng và trân trọng những điều đó, chẳng phải anh luôn thẳng thắn nói với em mọi điều sao?! Dù bây giờ em thật sự vẫn còn cảm thấy mơ hồ lắm, có lẽ là do anh chưa chính thức công khai với tất cả mọi người mối quan hệ của chúng ta, nhưng em vẫn tin tưởng rằng anh đang cố gắng từng ngày để lo cho tương lai của chúng ta. Anh luôn cho em những cảm giác thật ấm áp, thật hạnh phúc, tuy đôi khi anh vẫn ấu trĩ thích trêu chọc em, những lần như thế em đều rất dễ xấu hổ nhưng mà cũng cảm thấy rất vui, kể cả lúc nhỏ và bây giờ cũng thế. Em luôn hướng về anh thì làm sao có thể nghi ngờ anh chứ!" Hà Văn nở nụ cười dịu dàng đáp trả lại những lời Bạch Thiệu Huy đã nói.
Tuy thật sự rất giận vì anh cứ thích lấy cái nhược điểm hay xấu hổ của y mà trêu chọc y hết lần này đến lần khác. Nhưng mà khi nghe anh nói, y vẫn không thể tiếp tục nổi giận nỗi, vì mỗi khi anh nghiêm túc nói chuyện đều ngọt ngào như thế, mỗi lần đều khiến y không ngừng rung động và trở nên chìm đắm trong sự rung động ngọt ngào ấy!
Có lẽ là do tín ngưỡng, cũng có lẽ vì đã quá yêu nên y đã chẳng thể nào ngừng hướng về anh, tin tưởng anh,