'Hừ! Anh vẫn là nhịn suốt đời luôn đi!!!' Người nào đó vì xấu hổ mà ngạo kiều.
Hà Văn sau một hồi tự biên tự diễn tạo sự xấu hổ cho mình thì định cầm điện thoại lên để chuẩn bị dừng cuộc nhắn tin này. Nếu nhắn nữa, quả thật y sẽ không biết bày ra bản mặt nào cho bản thân nữa.
" Bỗng muốn khóc cho vơi đi nhiều nỗi đau~~!" Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Hà Văn vang lên, làm y giật mình. Ừm, còn vấn đề nữa là y nên đổi nhạc chuông điện thoại đi là vừa.
" Là Thiệu Huy! Phải làm sao bây giờ?!!" Thôi chết rồi, Thiệu Huy gọi, không nghe máy là không được đâu! Nhưng mà tráng thái hiện tại của mình đang... Xấu hổ chết đi được. Hà Văn gằn giọng lại, nhấc máy, mong là anh ấy không phát hiện điều gì.
" Vợ à! Sao lại bắt máy lâu như vậy?! Hửm!" Giọng Thiệu Huy trầm xuống như đang khống chế dục vọng, có điều người nào đó chỉ lo bản thân mà không nghe ra thôi.
" Nào có, chỉ là khát nước nên đi uống nước một chút thôi!" Hà Văn giọng nói run run, y không thể để cho anh biết vừa rồi y có những động tác xấu hổ đó được.
Bạch Thiệu Huy khống chế giỏi nhưng không có nghĩa là Hà Văn cũng có thể che giấu được. Sự run nhẹ lại có chút mềm mại này, hẳn là cũng đang cố che dấu dục vọng của mình.
"Bảo bối, em đang làm gì đó?!" Bạch Thiệu Huy tuy đã phát hiện được rồi nhưng anh cũng không ngay lập tức vạch trần. Vì sao? Vì anh muốn được ăn lâu dài thôi à!! Anh dùng giọng điệu có chút mị hoặc, cộng với việc anh đang lên dục vọng, âm thanh phát ra vô cùng quyến rũ cùng câu dẫn bạn tình.
" Khụ. Là...đang xem văn kiện." Giọng của Hà Văn càng lúc càng nhiễm thêm dục vọng. Giọng nói của anh thật mẻ người, cộng thêm sự kích tình của bản thân trước đó, y có vẻ như đã dần trở nên mềm yếu. Đầu ngón chân của y quắp lại như đang thể hiện chủ nhân của nó đang cố gắng chịu đựng.
" Nào nào, bảo bối của anh đừng nói dối chứ! Nói dối là không ngoan đâu!!" Giọng của Bạch tổng công nhà chúng ta càng khàn hơn rồi kìa.
" Ha... không có... Ưm... a...!" Hà Văn vẫn còn giữ lí trí nên cũng nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của trong lời nói của anh. Y biết phải làm sao bây giờ, thôi thì để cơ thể thích làm sao thì làm vậy! Xấu hổ quá đi, anh không được chê em dâm đãng đâu đấy biết không?!
Bạch Thiệu Huy nghe thấy âm thanh mà y cố nén đã được phóng đãng thốt ra, mà cười thầm trong lòng. Y không nói không nghĩa là anh không biết được suy nghĩ trong y.
Anh phụ lòng của y không phải là một tháng, hai tháng mà là hơn sáu năm trời, trong sáu năm đó anh đối xử với y tệ như thế nào thì cả S thị đều biết thậm chí là lan tỏa không biết rộng bao nhiêu. Đột nhiên sau một giấc ngủ tỉnh dậy, tất cả đều thay đổi. Người thường còn phải khó chấp nhận huống chi là y - người hứng chịu xú tính của anh nhiều nhất.
Bây giờ, cả hai hàn gắn lại, không chỉ có tình cảm, mà