"Nghe giọng điệu của cậu, cậu bình thường xem nhẹ mạng sống của mình như vậy à?" Từ Cách Minh không biết vì sao lên cơn tức giận, chính anh cũng chẳng biết.
"Không có nha, tớ rất quý trọng cái mạng nhỏ này của tớ. Không có cậu thì tớ cùng lắm chỉ là bị thương, có điều hơi nặng một chút xíu. Hì!" Khá ngạc nhiên khi người lãnh đạm như Cách Minh cũng sẽ nổi giận như vậy. San San đành lên tiếng giải thích.
"Xem ra sự xuất hiện của tớ hình như khá là thừa thãi rồi." Từ Cách Minh không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Không hề thừa thải, không hề! Nếu tớ bị thương nặng thì vô cùng phiền nha, nếu như quá xui xẻo mà mất đi tính mạng thì càng nghiêm trọng, vì thế không thể hề thừa thải! Đúng rồi, sao cậu lại lên đây." Linh San San cười hì hì nhìn Từ Cách Minh nói.
"Đây là địa bàn của tớ, tớ không ở đây được sao?" Từ Cách Minh nghe cô trả lời cảm thấy thoải mái hơn chút. Quay về trạng thái lãnh đạm của bình thường hắn hỏi ngược lại cô.
"Địa bàn của cậu, ra tòa nhà này là của Từ thị cậu à?"
"Không, là của riêng tớ. Nó là một tòa khách sạn cũng có chút tiếng tăm. Còn cậu, sao lại chạy đến đây uống rượu một mình?" Cách Minh nhàn nhạt nói.
"Tớ... Được rồi, đúng là có một chút chuyện không vui liền muốn ngồi uống rượu một mình lại bị cậu bắt gặp rồi." Khác với những nụ cười bình thường của cô, nụ cười này vô cùng gượng gạo.
"Có thể kể tớ nghe không, đoi khi kể ra hết rồi sẽ khiến bản thân nhẹ lòng hơn." Từ Cách Minh nhẹ nhàng nói, bản thân cũng biểu hiện ra sẵn sàng nghe cô nói.
"Cậu?! Không cần đâu! Có nói cũng đâu thể giải quyết được gì..." Linh San San lắc đầu do dự nói.
"Aizz!!! Không sao đâu, nói ra tuy có thể chẳng giải quyết được gì nhưng có thể giúp cậu nhẹ lòng hơn. Mau, kể cho tớ nghe đi, dù sao cũng là bạn khá lâu rồi, không giúp được cậu, tớ cũng khó chịu theo đó." Biết tính của cô cố chấp, Cách Minh đành chặn họng cô, vươn tay nắm lấy tay cô đi đến một bộ bàn ghế gần đó. Linh San San bị Từ Cách Minh kéo đi không hiểu sao tim cô lại lỡ một nhịp, có điều cô cũng không để ý đến điều này.
"Được rồi, nhưng không được kể cho ai đó nhé!" Linh San San bất đắc dĩ ngồi xuống nói.
"Được!" Từ Cách Minh khẳng khái gật đầu thỏa thuận.
"Ừm!Thật ra là về chuyện tình cảm, có chút phức tạp. Tớ thích sư huynh của mình từ rất lâu rồi, hai năm trước tớ đã thổ lộ với anh ấy nhưng mà anh ấy nói rằng chỉ xem tớ như là em gái thôi, không hề có bất kỳ tình yêu nam nữ nào còn khuyên tớ từ bỏ tình cảm đó đi.
Nhưng mà thật sự rất khó, đến giờ tớ vẫn không thể từ bỏ việc ngừng yêu anh ấy, cũng vì vậy bọn tớ lẫn tránh nhau. Hôm nay lại gặp mặt, gặp mặt lại khiến tớ không thể nào kiếm cảm xúc đó lại được. Cho nên đành một mình trốn ở đây uống rượu. Thiệu Huy cũng biết chuyện này nên cũng làm ra một vài hành động, cậu ấy đưa Mộng Đình cho sư huynh huấn luyện một phần nào đó cũng muốn dập tắc đi hy vọng muốn kết đôi với sư huynh của tớ. Bây giờ tớ chẳng biết nên làm thế nào nữa?!"
Linh San San vô cùng bình tĩnh nói hết câu chuyện. Rồi cô cũng kể một số chuyện liên quan giữa cô và Aileye cho Cách Minh nghe. Từ đầu đến cuối hắn cũng không nói một câu nói nào mà vô cùng chăm chú lắng nghe, thi thoảng ngắm nhìn San San thật lâu.
"Tớ kể xong rồi, có phải là thấy tớ quá cố chấp không?!" San San sau khi kể xong liền hỏi, giọng cô có chút nghẹn ngào, cô cố cười vui hỏi.
"Không trách cậu cố chấp, khi yêu vốn có sự cố chấp trong đó rồi. Nhưng quả thật yêu không thể cưỡng cầu, khi yêu phải từ hai phía mới hạnh phúc. Nếu không yêu mà đến với nhau thì lại càng thêm đau khổ. Theo tớ thấy thì cậu không phải yêu. Có lẽ là do tớ trải qua vài mối tình rồi nên hiểu rõ một chút. Cái cảm giác mà cậu đang có đối với vị sư huynh kia của cậu thật chất mà nói gọi là cảm giác chiếm hữu." Từ Cách Minh suy nghĩ một chút liền nói.
"Cảm giác chiếm hữu??! Cậu với Lê Trực và Thiệu Huy đều có chung một suy nghĩ nhỉ?" Linh San San nghi ngờ nhìn Từ Cách Minh, trên đời này có một câu nói, 'Một người nói có thể bạn không tin nó là thật, nhưng ba người trở lên nói thì nó lại là sự thật.' Hai người kia có nói nhưng không giải thích, cô muốn nghe xem Cách Minh giải thích như thế nào.
"Đều có chung ý nghĩ, bởi vì đó là cùng một câu chuyện. Theo tớ thấy thì tại vì Aileye đến đúng vào lúc cậu tuyệt vọng nhất, cậu động lòng với người ta là chuyện không thể tránh khỏi. Anh hùng cứu mỹ nhân tuy không là gì xa lạ, vô cùng cũ rích nhưng lại vô cùng hiệu quả. Tuy nhiên, theo Aileye nói thì anh chẳng phải là trượng nghĩa gì mà chỉ qua là nhiệm vụ thôi. Mọi chuyện cũng chỉ là cậu chỉ ảo tưởng từ một phía. Cậu sai lầm lớn nhất là không chịu nhìn bao quát hết mọi chuyện, nghĩ thì cũng chỉ nghĩ theo một hướng và vô cùng chủ quan." Từ Cách Minh ngôn từ thẳng thắn nói.
"Đúng là như vậy thật." Linh San San im lặng suy nghĩ, nhìn lại chuyện ngày hôm đó, quả thật chính là như những gì Cách Minh nói. Tuy nhiên vẫn chưa được thuyết phục, tình cảm cũng có thể dần lớn lên mà.
"Có phải là đang nghĩ rằng, đó là chuyện trước, tình cảm về sau có thể bồi dưỡng lớn mạnh hơn đúng không? Thật ra thì đúng đó nhưng cái càng ngày càng lớn bên trong tâm trí cậu là sự chiếm hữu. Cảm giác đó của cậu là thích chứ không phải là yêu. Cậu đã quen với việc ở bên cạnh Aileye, anh ấy ngoài trừ huấn luyện thì hầu như đều chưa từ chối cậu điều gì vì vậy khi nghe anh