Diêu San đột nhiên ngẩng đầu lên cầu xin.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm Diêu San trong vài giây, trong lòng thấy khá khó hiểu.
Mặc dù anh không tiếp xúc quá nhiều với Diêu San, nhưng anh luôn cảm thấy Diêu San không giống loại phụ nữ đội tiền lên đầu.
Hơn nữa trên người cô ấy không hề vương khí chất bụi trần, vì vậy cô ấy hoàn toàn không nên xuất hiện ở nơi này.
“Ừm, tôi có thể giữ bí mật cho cô, nhưng cô phải nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang hỏi, anh cũng tin chắc rằng chuyện này có ẩn tình gì đó.
Diêu San thở dài, hai mắt đỏ hoe, cười khổ nói: “Có trách thì chỉ có thể trách bản thân tôi, năm đó không nghe lời khuyên ngăn của gia đình, vì cái gọi là tình yêu, nhất quyết đòi kết hôn với một tên vô công rồi nghề”.
“Tôi vốn tưởng rằng sau khi kết hôn anh ta sẽ chăm chỉ làm việc, nhưng không ngờ anh ta không những không thay đổi mà còn ngày càng tệ hại hơn”.
“Ngày nào cũng không chịu làm gì, ngoại trừ lúc ngủ ra thì đều chìm đắm trong cờ bạc.
Toàn bộ tiền tiết kiệm, nhà cửa đều đã bị anh ta chơi thua sạch!”
“Thời gian trước, anh ta nợ một khoản lớn, mà tôi thì không có nhiều tiền như vậy, cuối cùng bị chủ nợ ép phải làm việc ở đây”.
“Nhưng tôi vẫn luôn giữ vững giới hạn cuối cùng của mình.
Cho dù cho bao nhiêu tiền cũng không làm chuyện trái với lương tâm, cuối cùng bị người ta coi là cái gai trong mắt”.
“Chỉ cần thấy có gì đó không đúng, họ sẽ động tay động chân với tôi, ép tôi phục tùng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, tôi thật sự phải thỏa hiệp mất!”
Sau khi nói xong, nước mắt Diệu San rơi xuống lã chã, đầy đau khổ