Nhưng đối phương khi nghe thấy tên của Tần Long Tượng vội vàng dừng mọi động tác lại.
“Ông Tần, ông cũng ở đây à.
Chuyện này ông đừng can dự vào, thằng nhãi này phá lệ ở đây, chúng tôi nhất định phải xử lý hắn!”
Gã đô con đeo vàng nói.
Bốp!
Tần Hạc tiến lên tát một cái: “Đụ mẹ mày, mày chán sống rồi đúng không, đây là đại ca của tao đấy!”
Gã đô con đeo vàng bị tát một cái, khuôn mặt đầy tức giận, nhưng gã không có gan nổi điên với Tần Hạc.
Bầu không khí lập tức đông cứng lại.
“Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest nâu đột nhiên bước vào cửa.
“Anh Trình!”
Gã đô con đeo vàng nhìn thấy người này như nhìn thấy vị cứu tinh, lập tức lấy lại khí thế: “Vừa nãy tôi dạy dỗ một nhân viên không nghe lời, không ngờ thằng nhãi này lại đột nhiên nhảy ra đánh tôi, vừa rồi còn tát tôi một cái nữa”.
Người đàn ông mặc vest nâu ngẩng đầu lên quét mắt nhìn một lượt, cười nói: “Thì ra là ông Tần à, thất lễ thất lễ rồi, ừm, mà đây không phải anh Diệp sao, sao anh lại ở đây thế?”
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra người này chính là Trình Văn Đống.
“Tôi muốn đưa người này đi”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào Diêu San rồi nhẹ giọng nói.
Mặc dù anh và Trình Văn Đống cũng gọi là có quen biết, nhưng anh cảm thấy người này rất mưu mô, vì vậy không có cảm tình tốt với ông ta.
Trình Văn Đống nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo, từ tốn nói: “Nếu anh Diệp đã mở lời rồi, dù sao tôi cũng nên nể mặt”.
“Chỉ là có câu ăn miếng trả miếng, giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền là chuyện đương nhiên”.
“Người làm ông chủ như tôi nếu như vì chuyện cá nhân mà phá vỡ quy tắc thì sau này làm sao thu phục được lòng người, vì vậy xin anh Diệp đây hiểu cho”.
Khi Trình Văn Đống nói những lời này, giọng điệu rất lịch sự, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại có một sự khiêu khích và mỉa mai.
“Đệch, Trình Văn Đống, ý của ông là gì thế? Ở đây ra vẻ với ai đấy, coi ông đây là không khí à!”