"Vừa vặn tôi cũng đang muốn tìm cô.
Gần đây, tôi có bàn với một người bạn một dự án.
Vốn khởi nghiệp có thiếu chút tiền, cô cho tôi mượn trước 80.000 tệ đi, khi nào có tiền tôi sẽ trả lại cô".
Diêu San cau mày kinh tởm.
Mấy câu này Hoàng Ba đã nói với cô ấy bao nhiêu lần rồi, tất cả tiền tiết kiệm và nhà cửa của Diêu San đều bị gã “vay mượn”, nhưng chưa thấy gã trả lại đồng nào.
"Hoàng Ba, hôm nay tôi gọi anh đến đây là có chuyện muốn nói với anh".
Diêu San cắn răng, có lẽ vì có Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh, cuối cùng cô ấy cũng nói được ra lời mà bấy lâu nay kìm nén trong lòng: "Chúng ta ...!ly hôn đi!"
Nói xong lời này, Diêu San theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay Diệp Vĩnh Khang.
Thật ra hôm nay không phải lần đầu tiên cô ấy nói câu này, trước đây cũng đã nhắc đến mấy lần rồi, nhưng hậu quả của mấy lần đó giờ nghĩ lại vẫn thấy rợn người.
"Cô vừa nói cái gì? Tôi không nghe rõ, nói lại đi".
Quả nhiên, Hoàng Ba nghe được lời này, ánh mắt đột nhiên trở nên hung tợn, nhìn chằm chằm Diêu San bằng đôi mắt như rắn độc.
Diêu San sợ tới mức hai tay đổ đầy mồ hôi lạnh, cơ thể bất giác run lên, nhưng cô ấy không có dũng khí lặp lại câu nói đó nữa.
"Cô ấy nói sẽ ly hôn với anh, anh nghe rõ chưa?"
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói, từ trong túi Diêu San lấy