"Cái gì? Năm triệu, Hoàng Ba, anh đang nói tiếng người đấy à!"
Diêu San đã rất sốc khi nghe con số này, cô ấy cảm thấy vô cùng căm phẫn và tức giận.
Diệp Vĩnh Khang giơ tay ra hiệu Diêu San đừng kích động, sau đó nhìn Hoàng Ba nhẹ giọng nói: "Còn cách thứ hai?"
“Cách thứ hai lại không cần phải bỏ tiền ra ”.
Hoàng Ba cười lạnh, đột nhiên lấy ra một con dao găm sáng loáng, đập ‘bốp’ xuống bàn, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Vĩnh Khang rồi lạnh lùng nói: "Cầm con dao này đâm vào bụng mày ba phát, tao sẽ ký tên!"
"Đương nhiên, nếu mày không dám, tao có thể đâm giúp mày!"
Diêu San toát mồ hôi lạnh, cô ấy biết rất rõ tính tình của Hoàng Ba, đó là một tên độc ác, dám dùng dao đâm chết người.
Nếu không phải như vậy, cô ấy đã không chịu đựng nhiều năm như vậy.
"Sao, dám không, có muốn tao giúp mày không!"
Hoàng Ba đột nhiên cầm dao găm lên, mũi dao hướng vào cổ Diệp Vĩnh Khang.
"Đừng!"
Diêu San nhanh chóng vươn tay chặn trước mặt Diệp Vĩnh Khang, quát Hoàng Ba: "Đây là việc riêng của chúng ta, đừng có làm loạn!"
"Mày biết đây là việc riêng của chúng ta!"
Hoàng Ba tức giận nói với Diêu San: "Vậy hôm nay mày dẫn một thằng đần đến làm gì? Lâu ngày không ăn đòn, mày ngứa đòn à, xem ông xử