“Não của người này nhất định là bị lừa đá rồi”.
Diệp Vĩnh Khang tức giận lẩm bẩm một câu, sau đó vươn eo thở dài một hơi, lúc này mới chậm rãi nhướng mi nhìn Lý Bồi Hùng đang quỳ lạy, dập đầu trên đất.
“Anh Diệp, tôi sai rồi, tha cho tôi, tôi thật sự sai rồi…”
Trán của Lý Bồi Hùng đã bị dập mạnh đến mức chảy máu, nhưng ông ta không dám dừng lại mà càng lúc càng dập mạnh hơn.
“Được rồi!”
Diệp Vĩnh Khang vẫy tay, chậm rãi châm điếu thuốc, sau đó bình thản nói: “Ông cầu xin tôi cũng vô dụng, muốn cởi trói thì phải tìm người thắt dây mới được”.
Sau khi nói xong, anh chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi chậm rãi bước ra ngoài, miệng còn không ngừng ngâm nga một bài hát.
“Anh Diệp…”
Lý Bồi Hùng cảm thấy hơi bối rối, không biết ý của Diệp Vĩnh Khang là gì.
“Ông cứ vui vẻ mà tận hưởng đi nhé!”
Lưu Đại Hải giận dữ ném cho Lý Bồi Hùng một câu, nói: “Coi như ông may mắn, hôm nay anh Diệp không tính toán với ông, nhưng có thể nắm bắt được cơ hội này hay không còn phải phụ thuộc vào vận mệnh của ông, nếu như chị dâu không lên tiếng thì ông cứ chờ rửa cổ cho sạch đi!”
Nói xong, Lưu Đại Hải cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh váo đi ra ngoài.
Trên đường quay về, ánh mắt Lưu Đại Hải nhìn Diệp Vĩnh Khang như nhìn thần tiên vậy.
Tác động của cảnh xảy ra vừa nãy đối với Lưu Đại Hải hoàn toàn không thể dùng lời để diễn tả.
Anh Diệp chỉ cần dùng một tin nhắn, đến cả nhân vật lớn như Hạ Đức Giang cũng phải hoảng loạn sợ hãi, vậy thì lai lịch của anh Diệp rốt cục khủng bố đến mức nào chứ?
“Đừng hỏi gì, cũng đừng nghĩ nhiều”.
Diệp Vĩnh Khang có thể đoán được tâm trạng hiện