"Tại sao ông ta lại ở đây?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, trong lòng lộ ra một tia nghi hoặc.
Con phố này rất tồi tàn, hai bên là mấy tiệm gội đầu không bao giờ gội đầu, hầu như những người đến đây đều thuộc nhóm thu nhập thấp.
Sao một kẻ có thân phận như Trình Văn Đống lại xuất hiện ở đây?
"Anh Diệp, anh không biết đấy thôi, Trình Văn Đống là một tên khốn.
Từ khi nhận được thiệp mời đến đại lễ sắc phong, ông ta liền quên luôn mình là ai!"
Lưu Đại Hải trầm giọng nói: "Dạo này ông ta rõ giễu võ giương oai, thấy ai không vừa mắt liền ra tay xử lý người đó, hai ngày trước nghe nói có một nữ sinh bị hại.
Phụ huynh tìm tới nói chuyện liền bị ông ta đánh tàn phế".
"Ông ta ỷ vào việc trong tay có thiệp mời.
Ai cũng không dám nói gì đến ông ta.
Hiện tại đã như vậy, sau khi đại lễ xong không biết sẽ còn ngông cuồng như nào nữa?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm Trình Văn Đống cách đó không xa, sờ sờ cằm: "Đi xuống xem một chút đi".
Lưu Đại Hải nhanh chóng mở cửa xe, chạy tới, quát: "Làm gì vậy, dừng tay!"
Trình Văn Đống lơ đễnh ngậm điếu xì gà, quay đầu lại nhìn thấy Lưu Đại Hải, cợt nhả: "Ồ? Là sếp Lưu à, có chuyện gì vậy, sơn hào hải vị ăn chán rồi nên đến đây để nếm thử đặc sản địa phương à?"
"Mơ đi, tất cả dừng tay!"
Lưu Đại Hải phớt lờ Trình Văn Đống, chạy đến đẩy mấy tên đàn ông cường tráng sang