Hai bắp chân của Lưu Đại Hải đều run lên: "Người anh em này nói đúng đấy, anh Diệp, anh mau đi đi.
Tốt nhất trước khi xảy ra chuyện thì hãy chạy đến biên giới, sau đó đừng bao giờ quay lại nữa!"
Nhìn thấy vẻ mặt cuống quýt của hai người bọn họ, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất cảm động.
Tấm lòng của con người sẽ chỉ bộc lộ mặt thật của nó trong những thời điểm quan trọng thôi.
Trình Văn Đống thì hay rồi, trước khi nhận được thiệp mời đại lễ sắc phong thì nịnh lấy nịnh để, thiếu chút nữa là quỳ xuống vẫy đuôi trước mặt anh.
Bây giờ nghĩ mình “có quyền” thì ngay lập tức có thể trở mặt, coi như không quen biết.
"Đừng lo, tôi không sao, tấm lòng của hai người tôi xin nhận".
Diệp Vĩnh Khang cười nhìn hai người bọn họ: "Chỉ là tôi không có thói quen chạy trốn, đừng nói là thiệp mời đại lễ sắc phong, ngay cả khi hầu quân tướng đích thân đến, hắn cũng phải nghe theo lời của tôi, tôi đi hướng đông thì hắn nhất quyết không dám đi hướng tây".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang cười, vỗ vai hai người, sau đó mở cửa khởi động xe rời đi.
Lưu Đại Hải và Âu Dương Xuyên Trụ đứng nguyên tại chỗ, những hạt mồ hôi trên trán họ túa ra.
"Anh Diệp quá điên cuồng rồi, đây là chuyện lớn đấy!"
Âu Dương Xuyên Trụ cuống hết cả lên.
Lưu Đại Hải cay đắng: "Bây giờ chỉ cầu nguyện hầu quân tướng là người khoan