Hôm nay Diêu San mặc một chiếc váy mỏng màu trắng, khiến cô ấy trông vô cùng rạng rỡ.
Nhưng đây không phải là vấn đề, vấn đề là Hạ Huyền Trúc cũng có một chiếc váy giống hệt như vậy.
Vì chiều cao và thân hình của Diêu San sêm sêm với Hạ Huyền Trúc nên Diệp Vĩnh Khang chớp mắt còn nghĩ rằng vợ mình tới.
"Anh Diệp, váy của tôi có vấn đề gì à?"
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang chăm chú nhìn váy của mình, Diêu San không khỏi cười nói.
"Ồ, không, bởi vì Huyền Trúc cũng có một cái giống hệt như vậy.
Vừa rồi suýt nữa tôi đã nhận nhầm".
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng cười giải thích.
Tuy nhiên, trong lòng lại khá phân vân, chiếc váy kia là Diệp Vĩnh Khang đã bỏ ra mấy chục nghìn để mua cho Hạ Huyền Trúc, lúc đó còn bị Hạ Huyền Trúc mắng vì đã mua chiếc váy này, nói rằng quá lãng phí.
Mà tình hình tài chính của Diêu San cũng rất eo hẹp, tại sao đột nhiên lại có tiền để mặc một chiếc váy đắt tiền như vậy?
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của người khác, Diệp Vĩnh Khang cũng không hỏi quá nhiều, mỉm cười hàn huyên vài câu với đối phương.
Vừa định kéo Diệp Tiểu Trân đi, Diêu San đột nhiên nói: "Anh Diệp, hôm nay tôi khá rảnh.
Tôi có thể đến nhà anh thăm Diệp Tiểu Trân được không? Tiện hỏi một chút về tiếng Đức".
"Oa, vậy thì tốt quá, lát nữa con sẽ đưa sô cô la của mình cho cô Diêu ăn!"
Diệp Tiểu Trân vui mừng khua chân múa tay, vội vàng bước tới nắm lấy tay Diêu San: "Cô Diêu, nhà con lớn lắm luôn, bố mua cho con rất nhiều