“Anh Thiên Bằng, từ nhỏ tới lớn anh luôn bảo vệ tôi.
Giờ tới lượt tôi bảo vệ anh, anh yên tâm trước buổi sáng ngày mai tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó tan xương nát thịt, báo thù thay cho anh!”
Nói xong, Tiền Tử Mạn bèn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
“Tử Mạn!”
La Thiên Bằng giữ Tiền Tử Mạn lại, đôi mắt đỏ ngầu, khóe mắt rưng rưng.
Hắn nhìn Tử Mạn và nói với vẻ rung động: “Tử Mạn, những gì em nói đều là thật sao?”
“Có thể nghe được những lời này từ em thì anh…anh thấy chẳng còn gì là quan trọng nữa!”
Tiền Tử Mạn cũng nhìn La Thiên Bằng với vẻ chân thành.
Cô ta dịu dàng nói: “Anh Thiên Bằng, lần này tôi đi tìm Diệp Vĩnh Khang báo thù, có khả năng sẽ ảnh hưởng tới đại lễ sắc phong”.
“Bố tôi cũng nói, nếu như tôi làm ảnh hưởng tới đại lễ sắc phong thì sẽ đánh gãy hai chân và đuổi tôi ra khỏi nhà họ Tiền”.
“Vì vậy…anh Thiên Bằng, xin lỗi anh.
Nếu như đúng như vậy thì tôi nhất định sẽ lựa chọn tránh xa anh, bởi vì một kẻ tàn phế như tôi không xứng với anh…”
“Đừng, Tử Mạn em đừng nói nữa!”
La Thiên Bằng ôm Tiền Tử Mạn vào lòng, nước mắt chảy ròng ròng xuống hai gò má.
“Tử Mạn, anh chẳng ra làm sao cả, em vì anh mà mạo hiểm như vậy mà anh lại chọn làm con rùa rụt cổ sao?”
“Chuyện này em đừng tham gia, để một mình anh đi xử lý tên Diệp Vĩnh Khang đó trả thù cho anh thì cũng giúp em xả tức!”
Tiền Tử Mạn