Lúc này, cửa đột nhiên bị người khác đạp mạnh ra, Tần Hạc dẫn theo mấy thanh niên vạm vỡ bước từ bên ngoài vào: “Không hiểu phải không, vậy thì để tao giúp mày hiểu ra!”
Tần Hạc vừa nói vừa hất tay, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng, máu thịt lẫn lộn bị đẩy vào bên trong.
"Đại ca, cầu xin anh tha cho tôi, tôi nói, tôi nói hết!"
Khắp cơ thể gã đàn ông trung niên be bét máu, xem ra vừa nãy đã nhận được không ít sự "chăm sóc" của Tần Hạc , ông ta quỳ xuống đất chỉ vào đám người A Minh đau đớn rơi nước mắt nói: "Là bọn họ, bọn họ đã cho tôi một khoản tiền, sau đó ép tôi làm bệnh án giả”.
"Tôi chưa tiêu một xu nào cả, tôi sẽ trả lại hết, cầu xin các anh đừng đánh tôi nữa, tôi thật sự không chịu nổi nữa!"
Sắc mặt A Minh lập tức tái nhợt, tức giận chửi mắng ông ta: "Mẹ kiếp, ông nói năng lung tung gì thế, tôi đưa tiền cho ông lúc nào...”
Bốp!
Tần Hạc bước đến tát thẳng vào mặt A Minh một bạt tai: "Chết tiệt, đã là lúc nào rồi còn muốn chối cãi, nếu còn không khai thật thì ông đây đánh chết mày!"
"Anh Tần, tôi thật sự không nói dối, chắc chắn là lão già này muốn vu oan cho tôi, tôi bị ngộ độc thực phẩm thật mà, không tin anh hỏi mấy người anh em của