A Minh phát ra tiếng thét chói tai, sau đó cả người bắt đầu lao nhanh xuống đất.
Đúng lúc này, bóng Diệp Vĩnh Khang bỗng dịch chuyển, cuối cùng nắm lấy mắt cá chân của A Minh vào thời khắc mấu chốt.
"Anh Diệp, cầu xin anh đừng buông tay!"
Cơ thể của A Minh run lẩy bẩy bị treo ngược trên mép tầng thượng, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, ngay cả đũng quần cũng ướt đẫm.
"Tôi đếm đến ba, nói cho tôi những gì tôi muốn biết”.
Giọng nói Diệp Vĩnh Khang vô cùng bình tĩnh:"Một!"
Sau khi đếm xong, tay của Diệp Vĩnh Khang hơi buông lỏng, cơ thể của A Minh trượt xuống một centimet.
"A! Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết!"
A Minh bị dọa sợ đến mức mất hết can đảm, cảm giác đầu bị treo lơ lửng trên không cách mặt đất hàng chục mét, nếu không tự mình cảm nhận thì hoàn toàn không thể hiểu được.
"Hôm qua có người tìm gặp tôi và tra hỏi thời gian vận chuyển lô thiết bị, tôi biết chắc chắn sẽ xảy ra chuyện nên mới kiếm cớ xin nghỉ”.
"Anh Diệp, tôi cũng có nỗi khổ, bọn họ là người nhà họ La, tôi thật sự không thể chọc vào nổi!"
A Minh gào khóc thảm thiết.
"Nhà họ La ư?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ mím miệng, lúc này mới kéo A Minh lên.
"Anh Diệp, tôi cầu xin anh, tuyệt đối đừng nói là tôi đã nói, nếu để người nhà họ La biết thì dù tôi mọc thêm một cái đầu cũng không đủ để bọn họ chém mất!"
A Minh quỳ dưới đất khóc lóc cầu xin.
Trong mắt bọn họ, ba gia tộc lớn ở Giang Bắc tựa như thần thánh, nỗi khiếp sợ ấy hoàn toàn không thể hình dung.
Đây