Thế nhưng lúc này Tiền Tử Mạn bỗng nói: “Chú La, cách này rất ổn nhưng ngày mai trước khi gặp hầu quân tướng, không thể làm lộ chuyện này ra ngoài được”.
“Tại sao?”
La Thiết Hiên khó hiểu hỏi.
Tiền Tử Mạn nói: “Chú nghĩ thử xem nếu để người khác biết nghi phạm gây họa tày trời, chấn động cả nước là người nhà họ La, chắc chắn bên tổ chức buổi lễ sẽ thu lại giấy mời của chú vì danh tiếng”.
“Không chừng còn ảnh hưởng đến cả nhà họ La, đến lúc đó không chỉ không cứu được Thiên Bằng mà còn có khả năng kéo cả nhà họ La vào nhà giam”.
“Chú La, chú thử nghĩ đi, đại lễ sắc phong là nơi nào? Hầu quân tướng có thân phận gì?”
“Nếu để người ngoài biết bên tổ chức lại gửi thiệp mời cho gia tộc có nghi phạm gây ra tội ác tày trời thì mặt mũi hầu quân tướng để đâu nữa?”
“Thế nên chuyện này nhất định phải được giữ bí mật…”
“Đừng nói nữa”.
La Thiết Hiên bỗng tức giận quát lên, mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo gò má ông ta, cả người không khống chế được bắt đầu run rẩy.
“Tử Mạn, cháu về trước đi”.
“Những người khác cũng ra ngoài hết, tôi muốn yên tĩnh một mình”.
La Thiết Hiên run rẩy lên tiếng đuổi khách.
“Vậy chú La giữ gìn sức khỏe, nhất định phải nghĩ cách cứu Thiên Bằng ra, cháu còn đang đợi gả cho anh ấy nữa”.
Tiền Tử Mạn nước mắt lưng tròng, luyến tiếc quay đầu lại mấy lần rồi sau đó đi ra khỏi biệt thự nhà họ La.
Nhưng khi cô ta bước lên xe, khoảnh khắc cửa vừa đóng lại, ánh mắt cô ta bỗng hiện lên vẻ hung ác và xảo quyệt.
Vì