Đao Kiệt không thể ngờ, hoá ra người trước mắt lại chính là cao thủ siêu cấp khiến cho anh Lực phải phục sát đất!
“Một đám chó má, tao thấy chúng mày chán sống hết cả rồi!”
Sau khi Triệu Đại Lực quát mắng cả đám Đao Kiệt mấy câu thì quay sang cười hi hi với Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, Đao Kiệt là đàn em của tôi, tên này mặc dù thường ngày hơi đáng ghét nhưng cũng được coi là một thằng đàn ông, anh xem chuyện này có phải…”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc mắt nhìn Đao Kiệt, sau đó mới nói với Triệu Đại Lực: “Anh cứ từ từ mà chơi, tôi còn có chuyện phải về trước đây”.
Nói xong anh không buồn quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
“Còn không mau cảm ơn anh Diệp đi!”
Triệu Đại Lực mắng Đao Kiệt một câu, sau đó vội vàng đuổi theo Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, anh đợi đã”.
“Còn chuyện gì à?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại.
Triệu Đại Lực hào hứng nói: “Anh Diệp, hôm nay có thể gặp được anh thật là tốt quá, nếu không thì trận đấu tối nay tôi thật sự không dám nắm chắc”.
“Tới lúc đó nếu như anh giúp chúng tôi thắng trận đấu, vậy thì anh chính là đại ân nhân của cả phòng tập boxing Nam Giang chúng tôi rồi!”
“Trận đấu?”
Diệp Vĩnh Khang cau mày.
Triệu Đại Lực giải thích: “Là thi đấu võ, đây là trận đấu truyền thống của Nam Giang, diễn ra vào buổi tối Tết Trùng Dương hàng năm”.
“Nếu là trước đây, thua thì