Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì tiện miệng thốt ra một câu, sau đó tiếp tục không buồn quay đầu lại đi thẳng về phía trước.
“Anh Diệp, anh đợi đã, chuyện này có liên quan đến thể diện của cả Nam Giang chúng tôi…”
Triệu Đại Lực vội vàng đuổi theo nói.
Diệp Vĩnh Khang dừng bước chân, thản nhiên lên tiếng: “Đây là chuyện của mấy người, ngoài ra, tôi cũng không quá thân quen với anh”.
Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang lại đi thẳng ra bên ngoài.
Trước nay Diệp Vĩnh Khang đều không cho rằng bản thân là một hiệp sĩ thích làm việc trượng nghĩa, hơn nữa anh và Triệu Đại Lực cũng chỉ mới gặp mặt một lần, thậm chí còn chẳng được xem là bạn bè.
Đối với chuyện của người khác, Diệp Vĩnh Khang trước giờ đều không có hứng thú.
Lúc này, Trương Hiểu Đan đã trở về nhà của Trương Hoa Phương và đang ngồi xem tivi.
“Hiểu Đan, sao Vĩnh Khang vẫn chưa về vậy?”
Hạ Huyền Trúc hơi lo lắng hỏi.
Mặc dù Trương Hiểu Đan mở mắt xem tivi, nhưng ánh mắt rõ ràng có ý né tránh: “Ờ thì, anh ta nói anh ta muốn ra ngoài mua ít đồ, bảo em về trước một mình”.
“Kỳ lạ thật, Vĩnh Khang hình như không thích dạo phố mà”.
Hạ Huyền Trúc thấy hơi nghi hoặc, cô luôn cảm thấy chuyện hôm nay hơi lạ: “Để chị gọi điện thoại cho anh ấy”.
“Chị, chị cứ yên tâm đi, một người đàn ông to lớn