“Anh… sao anh lại về đây thế này?”
Trương Hiểu Đan nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang không hề bị thương, cảm thấy thật sự không thể tin nổi.
“Làm xong việc rồi, chả lẽ không nên trở về sao?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn Trương Hiểu Đan, bình tĩnh nói.
“Vĩnh Khang, anh vừa đi đâu thế, sao bây giờ mới về”.
Hạ Huyền Trúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang trở về mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc nhìn Trương Hiểu Đan, cười nói với Hạ Huyền Trúc: “Anh giúp Hiểu Đan đi lấy ít đồ nên mới về muộn hơn một chút”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa rút ra một tấm thẻ tập thể hình ném ra trước mặt Trương Hiểu Đan, trong mắt loé lên vẻ quái dị: “Đây là thẻ tập thể hình của cô, nhưng mà hình như cô nhầm ở đâu rồi, bọn họ nói tấm thẻ tập thể hình này đã được thanh toán rồi, sau này cô nên nhớ cho kĩ một chút, đừng chuyện nọ xọ chuyện kia nữa!”
“Chuyện này…”
Trương Hiểu Đan nhất thời bị bất ngờ không kịp phòng bị, từ đầu tới cuối cô ta vẫn không hiểu tại sao Diệp Vĩnh Khang có thể trở về mà không hề hấn gì.
“Đúng rồi Hiểu Đan, em vừa mới nói gì cơ? Bất đắc dĩ, chuyện gì thế?”
Hạ Huyền Trúc nhớ lại mấy lời Trương Hiểu Đan vừa nói ban nãy, rồi hỏi.
“A? Ha ha, ban nãy em định nói… không có gì,